Quan trọng là Sở Ninh Dực còn biết chuyện Mặc Lộ Túc thích cô nữa.
“Cái này, thế nếu anh biết mai Viên Giai Di phải làm phẫu thuật, chẳng lẽ anh không gửi tin nhắn quan tâm một chút à?” Thủy An Lạc muốn nói rõ trái phải.
“Không gửi!”
Sở Ninh Dực trả lời một cách thẳng thừng. Thủy An Lạc liền ngã luôn xuống giường, trưng ra bộ dạng “đời này không còn gì tiếc nuối” mà nằm nhìn trần nhà, sao cô có thể quên mất việc Sở tổng không phải là con người cơ chứ.
Sao cô có thể trông mong vào việc một tiên nhân thế này có thể suy nghĩ như con người được đây?
Làm sao giờ? Làm thế nào bây giờ?
Thủy An Lạc bề ngoài thì trưng ra cái vẻ “đời không còn gì hối tiếc” nhưng con tim lại sôi sục, đã thế đầu óc cũng rất sống động nữa.
Sở Ninh Dực từ từ khom người xuống, hai tay chống hai bên người của Thủy An Lạc, trán kề gần đến trán cô rồi dừng lại, “Mau nói!”
Cặp mắt to tròn của Thủy An Lạc lại đảo quanh, con trai à con mau ị đùn đi, như thế thì con mới khóc được chứ.
“Đây chỉ là một tin nhắn hỏi han giữa bạn bè với nhau thôi, thật đấy.”
“Thủy An Lạc, em đang đùa ai thế hả?”
Thủy An Lạc hơi rụt đầu lại, cái tai bị anh hét đến ù luôn rồi.
“Mai em tới viện thực tập rồi, đàn anh có hỏi thăm một câu thì cũng là chuyện dễ hiểu thôi mà.” Thủy An Lạc cũng có chút bực bội, lần nào nhắc đến vấn đề về đàn anh là y như rằng hai người như sắp nổ ra chiến tranh đến nơi vậy.
“Dễ hiểu? Chẳng lẽ chờ đến khi em bị anh ta cướp đi rồi anh mới đi tìm người để phân rõ đúng sai à?”
“Anh thế này là không tin tưởng em, nếu chỉ một cái tin nhắn của đàn anh mà em đã đi với anh ấy thì em đã sớm... ối...”
Thủy An Lạc còn chưa nói xong thì đôi môi anh đào đã bị anh chiếm lấy, đôi mắt của cô vẫn còn mở to, nhìn không rõ người trước mặt vì khoảng cách quá gần.
Lần nào cũng như vậy, lần nào cũng như vậy!
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi liền hạ miệng định cắn một phát, nhưng không ngờ vừa định làm như vậy thì cằm của cô đã bị Sở Ninh Dực nắm lấy ngăn lại động tác của cô.
“Thật sự biến thân thành cún con rồi à?” Sở Ninh Dực nói xong liền cắn nhẹ một cái lên môi dưới của cô.
Thủy An Lạc hít một hơi khí lạnh, mắt trừng lớn hung hăng nhìn anh nhưng lại bị anh hôn sâu hơn nữa.
Thủy An Lạc càng giãy giụa thì Sở Ninh Dực càng dùng nhiều sức, trận đánh này giằng co đến tận nửa đêm mới ngừng lại.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang nằm ngủ trong lòng mình rồi thò tay cầm di động của cô lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng bấm bấm một hồi rồi nhấn nút gửi, xong xuôi thì ôm Thủy An Lạc đứng dậy đi tắm.
“Ting!”
Trong phòng làm việc yên tĩnh, tiếng chuông báo tin nhắn của điện thoại di động bỗng vang lên.
Bóng người thon dài đứng bên cửa sổ rốt cuộc cũng cử động.
Mặc Lộ Túc quay đầu lại nhìn di động của mình đang đặt trên bàn, hơi rũ mắt rồi cuối cùng vẫn bước qua cầm lên.
[Cô ấy mệt rồi, vừa mới ngủ xong.]
Bàn tay đang cầm di động của Mặc Lộ Túc lập tức siết lại thật chặt.
Cô ấy mệt rồi, vừa mới ngủ xong.
Lời ít ý nhiều, một câu nói đã đủ trả lời mọi vấn đề. Cái tin nhắn kia Mặc Lộ Túc đã gửi từ ba tiếng trước, nhưng ba tiếng sau Sở Ninh Dực mới nói cho anh ra biết rằng Thủy An Lạc vừa mới ngủ.
Ha, đúng là một chiêu khoe khoang không tiếng động hay ho.
“A...” Mặc Lộ Túc lớn tiếng hét lên sau đó quăng di động sang một bên, cuối cùng chiếc di động đập vào tường rồi rơi xuống mặt đất, vỡ vụn.
Hai tay Mặc Lộ Túc chống xuống bàn, môi mím lại thật chặt: “Sở Ninh Dực, anh sẽ không thể nào thắng mãi được như thế đâu, không bao giờ!”
Gió thu thổi phất qua cửa sổ kéo theo chút hơi lạnh lướt qua khóe mắt của Mặc Lộ Túc, nhưng lại không thể sánh bằng sự lạnh lẽo trong mắt anh.
Trong căn phòng ngủ yên tĩnh, tiếng ọ ẹ của Tiểu Bảo Bối nhẹ nhàng vang lên, nếu không nhờ thính giác của Sở Ninh Dực tốt thì căn bản là chẳng ai nghe thấy cả.
Bình luận facebook