Trong một quán bar náo nhiệt, chỉ có duy một góc thuộc về anh là yên tĩnh.
Cánh cửa kêu cạch một tiếng, những âm thanh ồn ào và bầu không khí yên tĩnh tạo nên sự đối lập rõ rệt.
Trước mặt Sở Ninh Dực là một đống vỏ chai. An Phong Dương ngồi tựa vào ghế nhìn anh uống.
Đây là lần thứ mấy rồi?
Sở Ninh Dực mượn rượu giải sầu!
Một Sở Ninh Dực không gì không làm được vậy mà chỉ trong vòng một năm, đúng hơn là trong vòng nửa năm, đã ba lần phải dùng đến chất kích thích để giải tỏa tâm sự.
Thậm chí là cả ba năm qua cộng lại cũng chỉ có đúng ba lần này.
“Tôi bảo này, cậu lại làm sao thế?” Đúng lúc anh lại vừa mới giải quyết xong một chai vang, An Phong Dương liền lên tiếng hỏi.
Nhưng dù Sở Ninh Dực có uống nhiều như vậy, sắc mặt của anh vẫn không thay đổi mà ngồi im ở vị trí cũ, như một bậc đế vương, khiến người ta không thể nhìn ra bất cứ kẽ hở nào.
An Phong Dương thấy anh không mở miệng cũng không hỏi nữa, chỉ bưng ly rượu lên từ từ thưởng thức.
Phong Phong vừa mới bước vào đã bị Sở Ninh Dực ném cho một ánh mắt sắc lẹm.
Bước chân Phong Phong thoáng dừng lại một chút, có vẻ như đang suy nghĩ xem có nên đi vào hay không?
“Đứng đấy làm gì? Vào đây đi.” An Phong Dương nhíu mày mở miệng kêu lên. Anh không muốn phải một mình đối mặt với người đàn ông nhìn thì có vẻ bình tĩnh nhưng không biết sẽ nổi điên lúc nào.
Sở Ninh Dực nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, ánh mắt sắc bén không thể nhìn ra bất cứ điều gì.
Chiếc cúc áo ở cổ tay áo anh đã bung ra từ lúc nào, lúc này lộ ra một sợi chỉ mảnh. Mà một con người kỹ tính, cẩn thận như anh lần này lại không hề phát hiện ra.
Sở Ninh Dực từ từ ngẩng lên, nhìn Phong Phong đang bước lại gần.
“Cao tay lắm, quay phim nhiều quá nên giờ mấy thủ đoạn thế này cũng chắp bút thành văn được rồi cơ à?” Sở Ninh Dực thản nhiên lên tiếng, giọng nói lại mang theo vài phần lạnh lẽo.
Phong Phong đang ngồi xuống cũng hơi khựng lại, trong lòng đã hiểu mấy phần. Sởo Đại nói vậy là cố tình để anh ta nghe đây mà.
Nhưng dù sao Phong Phong cũng là người lăn lộn trên trường quốc tế bao năm nay, nên anh ta vẫn bình tĩnh ngồi xuống, vươn tay nâng ly rượu trên bàn lên, “Sở Đại, anh đang nói gì thế?”
Sở Ninh Dực nhìn anh ta hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp nữa.
An Phong Dương nhíu mày: “Phong Tứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh đến sớm nhất, nhưng sau khi đến cũng chỉ thấy Sở Ninh Dực uống rượu. Tên này ngay đến một câu cũng không nói.
Phong Phong nhún vai, anh ta cũng không biết, còn chưa hóng được Thủy An Lạc kể chuyện đã phải đi rồi.
“Bạch Nhị đâu?” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ, chiếc đồng hồ trên cổ tay dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng khác thường.
Anh vừa dứt lời, cửa phòng lần thứ hai bật mở. Nhưng lần này người bước vào không chỉ có mình Bạch Dạ Hàn. Người bọn họ nhìn thấy đầu tiên là người đang được Bạch Dạ Hàn đẩy vào... Viên Giai Di.
Viên Giai Di bỗng xuất hiện, khiến mỗi người đều nảy lên một tâm tư riêng.
Sở Ninh Dực nhíu mày, chân mày An Phong Dương dính chặt vào nhau. Phong Phong lại ôm tâm trạng xem kịch vui nhìn Viên Giai Di được đẩy tới.
“Ngại quá, không nói lời nào đã tới đây, có phải đã quấy rầy các anh rồi không?” Viên Giai Di dịu dàng mở miệng nói.
Sở Ninh Dực đứng dậy định bỏ đi.
“Ninh Dực.” Viên Giai Di bỗng thốt lên, “Thôi hay để em đi vậy. Tại lúc nãy em đang bàn chuyện với Dạ Hàn, biết mọi người định tụ tập cho nên em mới nhờ anh ấy đưa em theo. Nếu anh đã không muốn nhìn thấy em, thì em đi là được.” Viên Giai Di buồn tủi nói.
Bàn chuyện?
Sở Ninh Dực từ từ ngẩng lên, nhìn Bạch Dạ Hàn đang đứng đằng sau chiếc xe lăn một cái, chuyện gì mà cần phải bàn giữa đêm hôm thế này?
Bạch Dạ Hàn nhìn thẳng vào mắt anh, vẫn tiếp tục đẩy Viên Giai Di tiến vào.
Bình luận facebook