Đôi vợ chồng nhà này cố tình làm khó Thủy An Lạc, đây là sự thật mà cả cái bệnh viện này đều có thể thấy rõ.
Nhưng Viện trưởng Kiều có thấy cũng chẳng ngăn cản, mà thậm chí hình như còn đang thêm dầu vào lửa. Vậy nên thái độ của mọi người đối với cô lại càng kém hơn. Tất nhiên là trừ các bác sĩ của phòng nhân sự ra, vì họ không dám.
Thủy An Lạc quay lại phòng làm việc của mình, cả quãng đường trở về ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ cô.
Thủy An Lạc thở dài, lần đầu tiên cô cảm nhận được quan hệ căng thẳng giữa bác sĩ và bệnh nhân, nhưng rõ ràng cô không phải là người sai, thế mà vẫn bị trách cứ.
Sau khi Thủy An Lạc trở về, phòng nhân sự cũng đã chuẩn bị xong máy tính cho cô, phòng làm việc cũng đã được quét dọn sạch sẽ. Thủy An Lạc bĩu môi, may quá, không phải cả cái bệnh viện này đều đối nghịch với cô.
Một bác sĩ trẻ đi vào, ném luôn quyển sách đang cầm trên tay xuống bàn, “Y đức mà cũng không biết, chép cho cẩn thận vào đi!”
Bác sĩ kia nói xong cười nhạo một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Trong góc, một người đàn ông đang khom lưng cẩn thận ghi lại: Bác sĩ ngoại khoa Lưu Kiều vào ngày X tháng X đã chế giễu bác sĩ Lạc.
Người đàn ông ghi lại xong xuôi lại hài lòng tiếp tục quan sát, bởi vì ai ghi chép được càng nhiều thì tiền thưởng cuối năm sẽ tăng gấp bội.
Thủy An Lạc nhìn bác sĩ kia vênh váo rời đi, sau đó lại cúi đầu nhìn quyển sách cũng không quá dày, nhưng cũng không thể gọi là mỏng được kia, chép hai lần xong chắc tay cô tàn luôn mất thôi.
Thủy An Lạc nằm bò trên bàn nghĩ ngợi một hồi, hay là lên mạng tìm tư liệu về bệnh nhồi máu cơ tim cấp tính để nghiên cứu tiếp nhỉ. Dù sao thì thằng bé cũng chỉ là người vô tội.
Loại bệnh này khởi nguồn từ châu Âu, bên kia chắc chắn có phương pháp chữa trị chuyện nghiệp hơn. Nhưng có một số trang web nước ngoài cô lại không thể vào được.
Thủy An Lạc đang nghĩ cách để vào được mạng, cô cúi đầu nhìn điện thoại đang đặt trên bàn, “Chắc giờ gọi cho anh ấy cũng được đấy nhỉ.”
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi rồi quyết định cầm điện thoại lên, sau đó tìm số di động của Sở Ninh Dực, lần này cô nhìn thật kỹ rồi mới bấm gọi đi, di động reo lên tiếng thứ hai thì đã có người bấm nhận.
“Alo...” Thanh âm của ai kia vẫn cứ tao nhã như vậy.
“Em muốn hỏi anh một chuyện, có một trang web em không thể nào vào được, anh có thể vào được không?” Thủy An Lạc nói thẳng luôn nguyên do luôn, cô có việc nên mới gọi cho anh đấy.
“Trang web đồi trụy hả?” Sở Ninh Dực đặt bút trong tay xuống rồi khẽ cười nói.
Thủy An Lạc lầm bầm trong lòng, quả nhiên trông đầu Sở tổng chỉ có ba cái thứ đồi trụy đó thôi.
“Một trang web nước ngoài, liên quan đến bệnh nhồi máu cơ tim cấp tính.” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Sở Ninh Dực vừa nghe Thủy An Lạc nhắc đến bệnh này liền biết ngay cô muốn tra cứu vì đứa bé kia.
“Chờ một chút, em có MSN* không?”
*MSN: Là một phần mềm chat quốc tế, xuất hiện muộn hơn QQ.
“Đó là cái gì?” Thủy An Lạc cũng sửng sốt.
Sắc mặt của Sở Ninh Dực khẽ biến, anh trầm giọng: “Skype, cái này có biết không?”
Thủy An Lạc vẫn mông lung chẳng hiểu gì. Cô lặng lẽ tra cứu trên mạng một chút, cuối cùng không nhịn được mà nói luôn: “Tụi em còn nhỏ lắm, đều dùng QQ cả, ai lại đi dùng cái thứ cổ lỗ sĩ...”
“Tút tút...”
Thủy An Lạc nhìn di động bị tắt ngúm, bỗng đần cả người.
Từ từ tua lại lời bản thân vừa nói...
Tụi em còn nhỏ lắm, đều dùng QQ cả, ai lại đi dùng cái thứ cổ lỗ sĩ...
Tụi em còn nhỏ.
Còn nhỏ.
Nhỏ.
Hình như lại lỡ mồm nữa rồi.
Thủy An Lạc đập đầu xuống bàn, sao cô lại quên mất chuyện Sở tổng để ý nhất là vấn đề tuổi tác giữa hai người cơ chứ. Lần này thì thôi xác định rồi, chắc chắn anh sẽ không giúp cô nữa rồi.
“Tít tít...”
QQ trên máy tính bỗng vang lên tin yêu cầu xác nhận kết bạn. Cô ngẩng lên nhìn tên: Abbott.
Cái gì vậy trời? Định ức hiếp một đứa còn chưa qua nổi tiếng anh cấp bốn như cô đấy hả?
Từ chối!
Nhưng Thủy An Lạc vừa ấn từ chối kết bạn thì điện thoại lại vang lên. Thủy An Lạc nhìn tên hiển thị cuộc gọi, suýt thì ném luôn cả điện thoại ra ngoài.
Bình luận facebook