Mặc Lộ Túc hé miệng định nói gì đó, nhưng lại không nói ra mà lướt thẳng qua cô rời đi.
Thủy An Lạc thở dài, cô với đàn anh giờ ngay đến bạn bè cũng không thể làm được nữa rồi.
“Tới đây đi.”
Lúc Thủy An Lạc còn đang mải nhìn theo bóng lưng của Mặc Lộ Túc, Kiều Tuệ Hòa bỗng lên tiếng.
Thủy An Lạc thấy lạnh toát cả sống lưng, đây có gọi là nghe lén bị bắt được không?
Thủy An Lạc quay lại, từ từ bước tới chỗ bà.
Lúc này tâm trạng của Kiều Tuệ Hòa rõ ràng cũng đã bình thường trở lại.
Thủy An Lạc đứng cạnh bà nói, “Tâm trạng của Lương Khiêm cũng đã khá hơn nhiều rồi, cháu nghĩ qua vài ngày nữa chắc có thể dẫn thằng bé từ từ chấp nhận phương pháp trị liệu chính thức.”
Kiều Tuệ Hòa khẽ gật đầu, bà ngồi trên ghế nhìn về phía xa xăm.
“Nghe thấy hết rồi hả.” Kiều Tuệ Hòa bỗng lên tiếng.
Thủy An Lạc cúi đầu, giờ mà nói là không nghe thấy thì đúng là giả dối quá.
“Ông nội của Ninh Dực nghiện cờ bạc, coi việc đánh bạc như mạng sống của mình, đặt cả Sở Thị thua không nói, còn mất mạng vì cá cược. Có nhớ tôi từng nói, điều tôi hối hận nhất chính là gả vào Sở gia không?” Kiều Tuệ Hòa bỗng nói.
Thủy An Lạc khẽ gật, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, chết rồi, hôm đó cô giả vờ ngủ nên mới nghe trộm được mà.
Nhưng giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
“Để cháu đi rót cho bà một cốc nước ấm.” Thủy An Lạc thấy sắc mặt bà nhợt nhạt vội nói.
Kiều Tuệ Hòa lắc đầu, đưa tay lên đỡ trán mình.
“Cô không tò mò chuyện của An Tâm à?” Kiều Tuệ Hòa bỗng hỏi, “Qua chuyện của An Tâm có thể thấy rõ được bản chất của người nhà họ Sở thế nào nhất đấy.”
Thủy An Lạc vẫn đứng đó, cuối cùng cô lắc đầu: “Cháu không nghĩ rằng chuyện của cô ấy có thể đại diện được cho cả Sở gia, dù cho là bác Sở hay Ninh Dực, vì họ đều rất tốt.”
Kiều Tuệ Hòa lắc đầu, nhìn thẳng vào dáng vẻ nghiêm túc của Thủy An Lạc.
Cuối cùng lại xua tay: “Đi làm việc đi, tôi muốn ở đây một mình.”
Thủy An Lạc gật đầu, quay người rời đi.
“Cô gái.”
Kiều Tuệ Hòa cất tiếng khiến Thủy An Lạc không nhịn được ngoảnh lại.
Bà ngẩng lên nhìn cô gái đang thắc mắc nhìn mình, “Cô đã làm tốt lắm rồi, so với tôi năm ấy thì tốt hơn nhiều.”
Mặt Thủy An Lạc mới đầu còn đang ngơ ngác sau bỗng biến sắc không thể tin nổi, bà... thừa nhận cô rồi sao?
Mở cờ trong lòng.
Trong tâm trí của Thủy An Lạc chỉ có bốn chữ này thể hiện được tâm trạng của cô lúc này thôi.
Người ngay từ đầu phản đối mình nhất, giờ lại nói với mình rằng: Cô đã làm rất tốt rồi.
Thủy An Lạc không nhịn được mà vành mắt đỏ lên, nhưng động tác trên tay đã bán đứng tâm trạng kích động của cô.
“Cháu cảm ơn bà.” Thủy An Lạc thành thật nói.
Cảm ơn sự thừa nhận của bà, cảm ơn vì câu nói ấy của bà.
Kiều Tuệ Hòa lại xua tay, bảo cô đi đi.
Thủy An Lạc quay người ôm tập bệnh án, cố không chạy phóng đi. Cô phải đi lấy điện thoại, sau đó gọi điện kể cho Sở Ninh Dực, Lão Phật Gia và mẹ chuyện này.
Kiều Tuệ Hòa bỗng ho khụ một tiếng, bàn tay già nua nắm lấy tay vịn của ghế.
Thủy An Lạc vừa đi được mấy bước, nghe thấy tiếng ho phía sau bèn quay lại nhìn thì thấy Kiều Tuệ Hòa đã ngã khỏi ghế.
“Viện trưởng Kiều.” Thủy An Lạc hốt hoảng kêu lên rồi chạy nhanh tới, “Viện trưởng Kiều.”
Thủy An Lạc quăng tập bệnh án trong tay ra rồi đỡ Kiều Tuệ Hòa dậy, “Viện trưởng Kiều, bà vẫn ổn chứ ạ?”
Kiều Tuệ Hòa muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bất tỉnh nhân sự.
Thủy An Lạc cuống cuồng gọi người đưa Kiều Tuệ Hòa vào phòng cấp cứu.
Cô đứng chờ bên ngoài, bên tai chốc chốc lại truyền tới tiếng cười chế giễu.
“Đúng là tai tinh, ai dẫn dắt cô ta cũng đều gặp đen đủi cả. Giờ ngay đến cả Viện trưởng Kiều cũng không thoát khỏi cô ta nữa kìa.”
Bình luận facebook