Sở Ninh Dực có ý nói sang chuyện khác, tâm trạng bị ác mộng quấy rầy của Thủy An Lạc cũng dần dần được giải tỏa, sau đó từ từ ngủ thiếp đi lần nữa.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang nhẹ nhàng hít thở trong lòng. Sau khi chắc chắn là cô đã ngủ mới chậm rãi đứng dậy, sau đó vươn tay lấy di động trên bàn của cô.
Sở Ninh Dực mở khóa màn hình của cô, đầu tiên là kiểm tra nhật ký cuộc gọi, sau đó mới mở tin nhắn ra.
Thứ đầu tiên anh thấy chính là tin nhắn mà Thủy An Lạc nhận được tối nay.
Bàn tay cầm chiếc di động của Sở Ninh Dực thoáng siết chặt, đốt ngón tay bắt đầu trắng bệch.
Một dãy số từ từ in sâu trong đầu anh, một lát sau anh chậm rãi đặt chiếc di động xuống, chỉ có vẻ băng lãnh trong ánh mắt là vô cùng rõ ràng.
Lâm Thiến Thần không chết dưới tay Thủy An Lạc, lại chết vì cú điện thoại trí mạng kia, mà kẻ đã gửi tin nhắn nắm rất rõ nhược điểm này của Thủy An Lạc.
Là ai?
Ai đang ngăn cản Mặc Lộ Túc tra xét tất cả những chuyện này.
Trong đầu Sở Ninh Dực hiện lên một vài người nhưng đều bị chính bản thân anh phủ định.
***
Trong nước đang là nửa đêm thì bên Mỹ lúc này đang là ban ngày, Kiều Nhã Nguyễn vẫn cứ vậy.
Có điều cô không ngờ sau đó lại nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực.
Kiều Nhã Nguyễn mới đầu còn hơi sửng sốt một chút, sau đó vội vàng bắt máy: “Sở tổng.”
“Tôi đã đặt vé máy bay cho cô rồi, ba tiếng sau sẽ bay.” Sở Ninh Dực đứng bên cửa sổ, hơi vén rèm cửa lên, nhìn đèn đường bên ngoài.
Kiều Nhã Nguyễn nằm mơ cũng muốn trở lại, cho nên khi nghe vậy cô gần như hưng phấn đến mức quên mất lý do tại sao.
“Được được, cảm ơn Sở tổng.” Kiều Nhã Nguyễn vui sướng mở miệng, có điều đang vui dở mới hoàn hồn lại, “Sở tổng, tự dưng anh bảo tôi về, sao giống lần anh bảo tôi đến bệnh viện thực tập thế? Tiểu Lạc Tử lại bị bắt nạt rồi à?”
“Hôm nay Lạc Lạc bị đe dọa, tôi cần cô ở bên cô ấy.” Sở Ninh Dực nói, mắt anh hơi rũ xuống, lúc này, người cần ở bên cô ấy hẳn nên là anh mới đúng.
Nhưng hành động tối nay của cô đã nói lên tất cả, cô ấy mong anh đặt toàn bộ tâm tư vào chuyện của Sở Thị, không muốn rước thêm phiền toái cho anh.
“Đe dọa? Là ai đã đe dọa nó?” Kiều Nhã Nguyễn đứng phắt dậy, thứ sức mạnh muốn bảo vệ Thủy An Lạc bên trong cơ thể lại bắt đầu trỗi dậy.
“Chưa biết, tôi sẽ điều tra, cô chỉ cần trở về thôi.”
“Được, tôi sẽ thu dọn đồ đạc ngay lập tức, nhưng Phong Ảnh đế thì sao?”
“Tôi sẽ nói với cậu ấy.” Sở Ninh Dực nói rồi hạ rèm cửa xuống, sau đó xoay người đi về phía cửa sổ. Đèn trong phòng không bật nhưng anh đứng trong bóng tối căn bản không cần đến đèn.
“Sở tổng, anh cứ yên tâm làm việc của mình. Tôi bảo đảm sẽ bảo vệ con bé không rụng đến một sợi tóc.” Kiều Nhã Nguyễn vỗ ngực cam đoan, lòng dạ gần như đã bay về nước.
“Cảm ơn.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, sau đó cúp máy.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩn người đứng đờ ra đó. Cô vừa nghe thấy anh nói gì cơ?
Sở tổng vĩ đại mà lại nói “Cảm ơn” với cô á?!
“Làm gì đấy?” Phong Phong vỗ một cái lên đầu Kiều Nhã Nguyễn. Anh ta vẫn đang mặc bộ đồ hôm qua vì hiện giờ anh ta đang quay cùng một cảnh phim.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại, thu lại vẻ khiếp sợ trên mặt, nghiêm túc nói: “Tôi phải về nước.”
“Sáng ra chưa tỉnh ngủ à?” Phong Phong cười nhạo suy nghĩ phi thực tế này của cô, nhưng ngay giây tiếp theo, di động của anh đã được trợ lý đưa tới.
“Điện thoại của Sở tổng.”
Kiều Nhã Nguyễn nhìn anh ta nghe điện thoại, trong lòng thầm nghĩ: Vênh váo nữa đi, có giỏi thì vênh váo trước mặt Sở tổng xem nào!
Bình luận facebook