Ăn sáng xong, Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc đến bệnh viện trước. Hôm nay Kiều Nhã Nguyễn cũng đến bệnh viện cho nên anh không cần phải lo lắng lúc cô đi làm sẽ xảy ra vấn đề gì.
Thời tiết không được tốt lắm, nhưng tâm tình của Thủy An Lạc tốt vô cùng.
Suốt cả đường đi, Thủy An Lạc ngồi trong xe hưng phấn nhìn ra ngoài của sổ. Cô liên tục nhìn đồng hồ của mình, chẳng mấy chốc nữa là cô có thể gặp được Lão Phật Gia nhà mình rồi.
Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn dáng vẻ hưng phấn của ai kia: “Thủy An Lạc! Em đừng quên ai mới là người quan trọng nhất!” Sở Ninh Dực cười lạnh một tiếng nhắc nhở.
Thủy An Lạc quay đầu lại, vừa thấy Sở Ninh Dực thì trong đầu lập tức hiện lên vài hình ảnh không được nhân tính lắm kia. Thủy An Lạc lập tức ngoan ngoãn ngồi thẳng lên, sau đó nghiêm trang nói: “Anh Sở, anh yên tâm đi, trong lòng em anh tuyệt đối quan trọng hơn Lão Phật Gia nhiều, em thề luôn đó!”
“Thề cá trê chui ống!” Thanh âm của Sở Ninh Dực càng lạnh lùng hơn.
Trong lòng của Thủy An Lạc tiếp tục âm thầm phỉ nhổ ai kia: Sở tổng, cái tính tình hâm hấp này của anh chắc chắn không ai biết. Một người đàn ông sao lại cứ đi so đo ba cái chuyện cỏn con như này chứ.
Xe đến bệnh viện, Thủy An Lạc vội vội vàng vàng đi xuống. Lúc cô xuống rồi lại nghĩ ra cái gì đó mà cười híp mắt quay đầu lại, sau đó dứt khoát chui vào trong xe, ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực rồi dùng sức hôn một cái: “Chú Sở à, cháu cực kỳ yêu chú đấy, thề!”
Thủy An Lạc nhìn gương mặt bắt đầu biến thành cái màu còn khó nhìn hơn cả màu cầu vồng thì cười tít mắt chạy biến đi.
Chú...Sở?
Cô nhóc ngứa đòn này!
Cơ mà, yêu, cô nói cô yêu anh sao?
Sắc mặt khó coi của Sở Ninh Dực vì một chữ cỏn con này mà cũng dần trở nên khá hơn.
Thôi, lần này bỏ qua cho cô vậy.
“Chú Sở, đi thôi!” Sở Ninh Dực cầm tài liệu đang đặt bên cạnh lên xem rồi bảo chú Sở lái xe đi.
Thủy An Lạc đi tới cửa bệnh viện lại quay lại nhìn người đang rời đi, trên mặt cô thoáng qua một chút buồn rầu. Lúc nào thì anh mới có thể nói với cô một chữ yêu này đây?
Thủy An Lạc hất mấy suy nghĩ không nên có kia ra khỏi đầu, sau đó đeo cái balo nhỏ của mình lên lưng đi vào bệnh viện.
Nhưng Thủy An Lạc lại không thể ngờ được, đứng trước cửa phòng làm việc của cô là một người mà cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy dù chỉ một chút.
“Mặc phu nhân!” Thủy An Lạc vừa lễ phép lại vừa xa cách lên tiếng chào hỏi.
Mặc phu nhân hơi bất ngờ, lần trước cô vẫn còn gọi bà ta là bác gái, tại sao lần này lại thay đổi cách xưng hô như vậy?
“Lạc Lạc, hôm nay bác tới đây...”
“Nếu Mặc phu nhân tới đây để khám bệnh thì tôi có thể giúp bà lấy số, trước mắt thì tôi vẫn chưa được phép khám bệnh cho bệnh nhân!” Thủy An Lạc nhanh chóng mở miệng nói. Cô không hề muốn nghe mấy câu đi khuyên Mặc Lộ Túc của bà ta nữa.
Trong mắt Mặc phu nhân rõ ràng xẹt qua một tia kinh ngạc, còn Thủy An Lạc lại không thèm để ý đến chuyện đó.
Mặc phu nhân nhanh chóng thu hồi lại sự kinh ngạc trong ánh mắt của mình. Bà ta cười khổ một tiếng: “Lạc Lạc, bác không phải đến đây để khám bệnh, chỉ là bác hy vọng cháu có thể khuyện nhủ Lộ Túc một chút. Đã mấy ngày liền nó không chịu về nhà, cứ tiếp tục như vậy bác sợ nó...” Mặc phu nhân nói, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Thủy An Lạc thở dài, cô đưa tay mở cửa phòng làm việc ra rồi đi vào rót cho Mặc phu nhân cốc nước: “Mặc phu nhân, tôi với anh Mặc chẳng qua chỉ là quan hệ giữa đàn anh và đàn em, bà đã coi trọng tôi quá rồi!” Thủy An Lạc lạnh nhạt lên tiếng.
Mặc phu nhân hơi rũ mắt che đi sự khác thường trong đó.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại kêu vang, Mặc phu nhân tỏ vẻ áy náy với Thủy An Lạc rồi cầm di động của mình lên: “Lộ Túc, mẹ đang... tút... tút...” Mặc phu nhân còn đang định nói gì đó thì di động đột nhiên tắt ngúm. Bà ta cầm di động ấn ấn một hồi nhưng cũng chẳng thấy phát sáng gì cả.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn: “Hết pin ạ?”
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook