Sở Ninh Dực xử lý chuyện công ty xong xuôi, tới chiều liền đến bệnh viện thăm Kiều Tuệ Hòa.
Sức khỏe của Kiều Tuệ Hòa vẫn rất kém, có lẽ là bởi vì vẫn còn chuyện ứ đọng trong lòng của bà.
Lúc Sở Ninh Dực đi vào thì Kiều Tuệ Hòa đang ngủ, hàng lông mày của bà nhíu lại thật chặt, dễ dàng thấy được tâm tình của Kiều Tuệ Hòa lúc này có bao nhiêu bất ổn.
Hộ lý khẽ gật đầu với Sở Ninh Dực một cái, bên ngoài trời lúc này có cơn mưa nhỏ cho nên hộ lý đã đóng cửa sổ lại.
Theo khung cửa sổ dần dần bị đóng chặt là những tiếng tí tách bên ngoài nhỏ đi rất nhiều.
Sở Ninh Dực vẫy tay để người hộ lý đi ra ngoài, sau đó anh nhẹ nhàng kéo chăn lên một chút cho Kiều Tuệ Hòa.
“Cháu tới đấy à.” Kiều Tuệ Hòa còn chưa mở mắt nhưng dường như bà biết người tới là ai.
“Bà nội.” Sở Ninh Dực đỡ Kiều Tuệ Hòa ngồi dậy rồi giúp bà điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái.
Kiều Tuệ Hòa ngồi dựa lưng vào gối rồi nhìn Sở Ninh Dực, sau đó mới từ từ nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt của anh: “Không ngờ đã nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn làm khổ cháu như vậy.”
Sở Ninh Dực nhẹ nhàng nắm lấy tay của Kiều Tuệ Hòa rồi lên tiếng khuyên lơn: “Bà nội, Lộ Túc đã trưởng thành rồi, không nên cứ để cậu ấy sống mãi trong thù hận như vậy. Cháu nghĩ đây cũng không phải điều mà cô hy vọng.”
“Cô của cháu, nói cho cùng vẫn là do bà hại chết, nếu như năm đó bà để nó đi theo người họa sĩ kia thì có lẽ đã không xảy ra những chuyện như sau này rồi!” Kiều Tuệ Hòa cười khổ nói.
“Đó là quyết định của cô.” Sở Ninh Dực nhẹ giọng nói.
“Không, đó là quyết định mà chúng ta ép nó!” Kiều Tuệ Hòa vừa dứt lời lại bắt đầu ho khan: “Là vì bà quá ích kỷ, chỉ nghĩ tới ba của cháu!”
Sở Ninh Dực hơi cúi đầu: “Năm đó bà nội đồng ý, chẳng phải cũng là vì chú đã thật lòng cam kết sẽ đối xử tốt với cô mà đúng không?”
“Cam kết? Cái đó rõ ràng là cái thứ mạt hạng nhất!” Kiều Tuệ Hòa cười nhạt. Bà dựa vào thành giường nhìn cơn mưa mùa thu đang dần nặng hạt.
Sở Ninh Dực im lặng chỉnh lại chăn cho bà: “Chuyện người kia chết là ngoài ý muốn, là ngoài dự đoán của chúng ta. Năm đó bà nội nói với cô chuyện người đó qua đời cũng chỉ vì hy vọng cô có thể từ bỏ quá khứ mà cùng chú sống một cuộc sống tốt đẹp, cũng không có ý ép cô phải chết!”
Năm đó, người họa sĩ kia nghe nói lúc lên núi tuyết vẽ thực vật đã bị ngã xuống vách núi mà chết.
Kiều Tuệ Hòa cũng nghĩ nếu bà đem chuyện này nói cho đứa con gái vừa mới sinh con xong thì con gái bà có thể từ bỏ ý định bấy lâu mà cũng Mặc Doãn bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng mà ai mà ngờ được Sở An Tâm lại vì chuyện này mà bị chứng trầm cảm, sau đó là tự sát.
“Nhưng bà nội, cháu vẫn có một nghi ngờ, liệu cô có thật sự tự sát không?” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.
Dù khi đó còn rất nhỏ nhưng anh vẫn nhớ, lần anh theo chân mẹ mình đến thăm cô thì quả thật tâm tình của cô không tốt nhưng không kém đến mức để thành bệnh trầm cảm. Hơn nữa lúc đó chú đối xử với Tiểu Lộ Túc cũng rất tốt, lúc cô nhìn thấy cũng sẽ cười.
Lúc ấy thì làm sao có thể đột nhiên biến thành trầm cảm lại còn đến mức tự sát chứ?
Kiều Tuệ Hòa nghe Sở Ninh Dực hỏi như vậy thì bàn tay đang nắm chăn của bà hơi siết chặt lại, sau đó từ từ thu lại ánh mắt của mình rồi nhìn thằng về phía Sở Ninh Dực: “Tại sao cháu lại nói như vậy?”
“Bà nội, năm đó...”
“Cốc cốc cốc...”
Có người gõ cửa phòng bệnh, đồng thời cũng cắt đứt lời của Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực quay đầu lại thì thấy người đến chính là cô gái nhỏ nhà mình đang dán khuôn mặt nhỏ nhắn lên cửa mà cười híp mắt.
Thấy cô đến thì tâm tình Sở Ninh Dực tốt hơn mấy phần, anh ngoắc ngoắc cô lại.
Thủy An Lạc ôm tập bệnh án đi vào, hoàn toàn không có chút ngang ngược nào như lúc bình thường ở bệnh viện, dẫu sao thì chỉ cần có Sở Ninh Dực ở đây thì cô cứ ngu ngơ là được rồi.
Bình luận facebook