“Giờ cô ấy vẫn khỏe chứ ạ?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi.
“Đã mất lâu rồi, hơn hai mươi năm rồi.” Người họa sĩ bật cười, có vẻ như đã không còn đặt nặng vấn đề này nữa.
Sắc mặt Thủy An Lạc thoáng thay đổi, nhìn ông cô lại càng thấy đau lòng hơn.
Bầu không khí có chút yên tĩnh, người họa sĩ nghiên túc khắc họa lại nhân vật dưới bàn của tay mình.
“Thế chắc giờ chú đã đi vòng quanh cả đất nước rồi ấy nhỉ?” Thủy An Lạc chuyển đề tài câu chuyện.
“Vẫn chưa, tôi đi chậm lắm.” Họa sĩ mở miệng nói, ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, có điều cái nhìn này khiến ông hơi sững sờ.
Giống như muốn xuyên qua Thủy An Lạc mà nhìn một người khác.
Thủy An Lạc hiếu kỳ, quay đầu lại nhìn, bên cầu đâu có gì đâu, ông ấy đang nhìn gì vậy?
Người họa sĩ nhanh chóng định thần lại, sau đó tăng tốc độ vẽ.
Thủy An Lạc cũng quay đầu lại, không biết rốt cuộc ông đang nhìn cái gì.
Bức tranh nhanh chóng được hoàn thành. Cô gái trong tranh hơi nâng cằm, cặp mắt to dưới ngòi bút của ông ấy vô cùng sinh động.
Thủy An Lạc rất thích, góc dưới cùng bên phải của bức tranh có đề một cái tên, Hạ Tâm.
“Đây là tên của chú ạ?” Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi. Hạ Tâm, nghe cứ như tên của một cô gái vậy.
Người họa sĩ mỉm cười, nhưng nụ cười này hầu như bị giấu sau lớp râu quai nón của ông.
Thủy An Lạc rút tiền từ trong ví ra, sau đó đưa cho người họa sĩ: “Cảm ơn chú, đẹp lắm ạ.” Thủy An Lạc nói xong, chỉ chỉ cánh tay ông ta, “Tuy là vẽ rất quan trọng nhưng chú cũng đừng quên thay thuốc nhé. Cháu đi trước đây.” Nói xong, không chờ ông trả lại tiền thừa, cô đã xoay người bỏ đi.
Người họa sĩ nhìn đống tiền lẻ trong tay mình và cả cô gái vừa chạy đi kia.
“An Tâm, thấy không, ở nơi này anh lại gặp được một cô bé giống em rồi.” Ông hài lòng nói rồi cất tiền đi, tiếp tục chờ người khách tiếp theo.
Khi Thủy An Lạc trở về Kiều Nhã Nguyễn đã ăn gần hết đồ nướng rồi.
“Tao tưởng mày rơi vào trong bồn cầu luôn rồi?” Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng, đẩy cái đĩa qua, “Này, không có ớt đâu.”
Thủy An Lạc cuộn bức tranh đặt lên bàn, cười tít mắt đáp lại rồi cầm lấy xiên bắt đầu ăn, “Vừa hay gặp được ông họa sĩ hôm qua nên hỏi thăm chú ấy một chút ấy mà.”
“Đây là cái gì?” Kiều Nhã Nguyễn nói, vươn tay cầm lấy.
“Lúc nói chuyện chú ấy vẽ cho tao đấy. Sao hả, chị đây đẹp lắm phải không?” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.
“Da mặt mày đâu rồi?” Kiều Nhã Nguyễn trợn mắt hỏi, nhưng không thể không thừa nhận, người họa sĩ này vẽ rất đẹp, “Hạ Tâm, cái tên này chẳng hợp với ông ta gì cả.”
Thủy An Lạc gật đầu ra vẻ tán thành.
Sau khi hai người ăn xong cũng đã gần chín giờ. Thủy An Lạc muốn kịp về đến nhà trước chín giờ thì trừ khi là cô biết dịch chuyển tức thời, nhưng mà chuyện đó là không thể, thế nên cô liền ôm tâm trạng “lợn chết không sợ nước sôi” mà đi dạo phố với Kiều Nhã Nguyễn.
Hai người khoác tay nhau lang thang trên phố. Kiều Nhã Nguyễn uống hơi nhiều, cứ kéo Thủy An Lạc lải nhải suốt.
“Mày nói coi, Sở tổng nhà mày tốt với mày như thế, mày còn định làm màu cái gì nữa?” Kiều Nhã Nguyễn líu lưỡi nói.
“Còn tao thấy tên điên nhà mày cũng tốt với mày đấy thôi.” Thủy An Lạc trừng mắt, gắng sức đỡ lấy cô nàng.
“Sở tổng nhà mày ấy, mày nghĩ coi, từ lúc mày về bên cạnh anh ta tới giờ, mấy cái chuyện lùm xùm của nhà mày, có chuyện nào Sở tổng nhà mày không giúp mày đâu. Còn nữa, lúc mày gặp tai nạn, anh ấy cũng chạy tới đầu tiên. Công ty nhà mày sa sút, người ta còn hao tâm tổn trí.”
Bình luận facebook