Kiều Nhã Nguyễn nhún vai, cô cũng không biết nên làm thế nào cả.
“Hay là lát nữa chúng ta đến Hậu Hải một lần nữa xem, nhỡ đâu lại gặp được ông ấy ở đó?” Thủy An Lạc mở miệng đề nghị.
“Cách này tuy hơi ngớ ngẩn, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.” Kiều Nhã Nguyễn bất đắc dĩ đáp lại.
Nhưng Thủy An Lạc cũng không ngờ tới, cô còn chưa đi chặn đường người ta, chính mình đã bị chặn lại trước cửa phòng bệnh.
Thì ra là ba mẹ của nhóc mập đã được thả về, mà tính tình của bọn họ thì vẫn khó chịu như trước, một mực kêu là Thủy An Lạc sai người bắt cóc bọn họ chính là vì muốn hại chết con trai họ.
Lúc này, bên ngoài phòng bệnh của nhóc mập, có rất nhiều bác sĩ, bệnh nhân đứng xung quanh.
Thủy An Lạc lạnh lùng nhìn người phụ nữ béo đang ngồi dưới đất khóc lóc ăn vạ. Cô nghĩ, người có bệnh không phải nhóc mập mà là người đàn bà này mới đúng.
Kiều Nhã Nguyễn nóng nảy, hơn nữa cô cũng không phải bác sĩ ở đây, không có gì phải sợ nên trực tiếp mở miệng nói: “Tôi bảo này bà cô gì ơi, chỗ này là bệnh viện, không phải là viện tâm thần, bà đi lộn chỗ rồi đấy.”
Người phụ nữ kia bị mắng là tâm thần, càng làm loạn tợn.
Thủy An Lạc thở hắt ra một hơi, cố gắng áp chế tâm trạng của mình xuống, nhưng cô thực sự không ngờ, lúc cô ngẩng đầu lên lại thấy Viên Giai Di đang ngồi trên xe lăn mỉm cười nhìn mình cách đó không xa.
Vậy ra, đôi vợ chồng này do cô ta sai khiến?
Có lẽ không phải cô ta, mà là Bạch Dạ Hàn.
Dù sao ở thành phố A này, cũng chỉ có Bạch Dạ Hàn dám làm như vậy, và sẽ làm như vậy.
Bạch Dạ Hàn, xem ra anh ta thực sự rất ghét mình.
Tuy rằng đến tận bây giờ cô vẫn không biết là tại sao.
Thủy An Lạc siết chặt tập bệnh án trong tay, sau đó mở miệng nói: “Bà Lương, bệnh của con trai bà đã có chuyển biến tốt, chuyện này xảy ra sau khi hai người đi, rốt cuộc là ai đang hại Lương Khiêm, bà còn không rõ hay sao?”
“Cái thứ bệnh viện quỷ quái, bác sĩ vớ vẩn gì thế này, các người đang hại người lấy tiền đấy à.” Người phụ nữ béo kia cả tiếng kêu, từ dưới đất bò dậy, định dùng thân thể to béo của mình đâm vào Thủy An Lạc.
Cạch...
Cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, nhóc mập nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chưa kịp dừng bước, bà mẹ to lớn của thằng bé đã lao tới.
Thủy An Lạc vốn định né ra, chân lại bước lên một bước che chắn cho nhóc mập, nhưng cô lại quên mất sức lực của mụ béo kia, cho nên trong nháy mắt cô bước ra đứng trước mặt nhóc, đã bị người đàn bà kia đụng ngã xuống đất.
Cánh tay đau rát.
“Lạc Lạc!” Kiều Nhã Nguyễn thét to một tiếng, nhất thời lửa giận vọt lên, đá thẳng vào bụng người đàn bà kia.
Kiều Nhã Nguyễn dù sao cũng từng luyện võ, cho nên một cú này đá qua liền khiến người phụ nữ kia đập thẳng vào tường. Bà ta kêu rên một tiếng, sau đó hôn mê bất tỉnh.
“Giết người, giết người.” Gã đàn ông kia khản giọng kêu lên.
Kiều Nhã Nguyễn không buồn để ý tới, nhanh chóng chạy qua đỡ Thủy An Lạc dậy, “Không sao chứ?”
Thủy An Lạc mất một lúc mới thấy bớt đau, sau đó quay lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn khẽ lắc đầu, lại nhìn nhóc mập bên cạnh mình, “Em không sao chứ?”
Nhóc mập còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy cảnh mẹ mình bị đá đi, bắt đầu nhào cả người về phía Kiều Nhã Nguyễn.
Nơi này thoáng chốc trở nên hỗn loạn, Thủy An Lạc vì lo lắng cho thân thể của nhóc mập, trong lòng hận không thể giết chết Viên Giai Di, vì lợi ích riêng của mình mà đi chọn một thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Cuối cùng, nhóc mập và mẹ thằng bé đều được đưa vào phòng cấp cứu, còn Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn thì bị ba của thằng bé tố cáo lên đồn cảnh sát.
Bình luận facebook