“Sở tổng, tốt nhất là đừng nên ghi âm, nếu không tôi đảm bảo lần sau Sở phu nhân sẽ không đơn giản chỉ là phải vào đồn cảnh sát thôi đâu.” Âm điệu bên kia thoáng thay đổi, nhưng vẫn the thé như trước.
Tay Sở Ninh Dực hơi dừng lại, ánh mắt đảo quanh bốn phía.
“Rốt cuộc thì bà là ai?” Sở Ninh Dực mở miệng hỏi lại một lần nữa.
“Sở tổng không cần bận tâm xem tôi là ai đâu, tôi biết cậu muốn làm gì, lập tức dừng chuyện cậu đang làm lại đi. Nếu không, dù cho tôi có chết, Sở phu nhân cũng sẽ là vật chôn cùng hoàn hảo đấy, cậu cảm thấy sao?”
“Bà chính là hung thủ đã hại chết cô tôi!”
Tút tút...
Sở Ninh Dực vừa dứt lời, đầu dây bên kia đã ngắt máy.
Anh từ từ bỏ điện thoại xuống, kẻ đó cúp điện thoại, trái lại càng chứng minh được suy nghĩ của anh là đúng.
Cô căn bản không phải là tự sát!
Sở Ninh Dực một tay cầm tay lái, tay kia cầm điện thoại của mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Kẻ kia chắc không biết di động của anh đặt chế độ tự động ghi âm, vừa nãy anh chỉ cựa ngón tay một chút để xác nhận xem kẻ đó có đang theo dõi anh hay không mà thôi.
Sự thực, quả nhiên không để anh thất vọng.
Mặc Lộ Túc mới chỉ vừa bắt đầu thăm dò chuyện quá khứ, kẻ đó đã rối loạn. Muốn tìm ra người này, có lẽ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sở Ninh Dực nghĩ vậy, nhanh chóng khởi động xe rời khỏi nơi này.
***
Dưới những ánh mắt soi mói trên hành lang, Thủy An Lạc cũng chẳng mảy may bận tâm.
Cô đi thẳng đến phòng của Kiều Tuệ Hòa, nhưng bà lại không có ở trong phòng.
Thủy An Lạc nhìn bốn phía, cuối cùng thấy bà đang ngồi bên hành lang cách đó không xa.
Thủy An Lạc chắp tay sau lưng bước tới, dừng lại phía sau bà.
“Viện trưởng Kiều.”
Kiều Tuệ Hòa gật đầu, chỉ về phía xa bảo Thủy An Lạc nhìn.
“Biết đó là nơi nào không?”
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn theo, cuối cùng lại lắc đầu: “Không ạ.” Thành phố A lớn như vậy, cô cũng chỉ biết mấy chỗ mà thôi.
“Đó là tập đoàn Sở Thị.” Kiều Tuệ Hòa trầm giọng nói.
Thủy An Lạc hơi sững sờ, đó là Sở Thị, vậy mà cô lại không hề nhận ra.
Kiều Tuệ Hòa hạ tay xuống, “Đôi khi, ở gần, cháu có thể nhìn rõ, nhưng khi cách xa, cho dù là thứ quen thuộc nhất, cháu cũng khó mà thấy rõ được.”
Thủy An Lạc không hiểu, cho nên bát canh gà này cô không thể nào uống được.
“Cháu chưa hiểu lắm.” Thủy An Lạc thành thật nói.
“Đừng quá dựa dẫm vào Sở Ninh Dực, chuyện đó không hề tốt cho cháu về sau chút nào.” Kiều Tuệ Hòa trầm giọng nói, “Cũng giống như ta năm đó vậy.”
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, nhìn bà cụ đang ngồi trên xe lăn.
“Viện trưởng...”
“Nếu không phải ngay từ đầu ta đã quá lệ thuộc vào người đó, thì đã không hoang mang lo sợ đến vậy vào lúc ông ta gặp chuyện không may, đến cuối cùng, chỉ có thể bán đứng con gái mình để đổi lấy bình an cho Sở Thị.” Kiều Tuệ Hòa trầm giọng nói.
Thủy An Lạc bước tới trước mặt Kiều Tuệ Hòa, “Bà không tin Ninh Dực ạ?”
“Đây không phải vấn đề tin hay không tin, nhưng thân là một người phụ nữ, nếu như chỉ có thể dựa dẫm vào người khác thì cuộc đời này của cô ta coi như là vứt đi rồi.”
Thủy An Lạc cúi đầu không nói gì, tuy cô cũng không muốn hoàn toàn dựa dẫm vào đàn ông, nhưng vợ chồng với nhau chẳng phải chính là như thế sao?
Tìm một người có thể dựa dẫm nương tựa cả đời, đó mới là vợ chồng chứ.
“Ba chồng cháu vẫn hỏi bà, vì sao không chịu chấp nhận mẹ chồng cháu, cháu có biết tại sao không?” Kiều Tuệ Hòa tiếp tục nói.
Thủy An Lạc vốn định nói toẹt ra là không biết, nhưng suy nghĩ một hồi cô lại nói: “Mẹ chồng cháu rất thông minh, hơn nữa, bà ấy rất cố chấp, biết mình muốn gì, phải làm gì.” Đây chính là điểm mà Thủy An Lạc thấy hâm mộ Hà Tiêu Nhiên nhất.
Bình luận facebook