Sở Ninh Dực nhìn một cái, người kia lập tức đưa luôn bộ đàm tới.
Tiểu Bảo Bối cười tít mắt nhận lấy, kết quả phát hiện mình không chơi được liền ném thẳng đi luôn.
Sở Ninh Dực có chút tỏ ra ghét bỏ con trai mình: Không nghiên cứu thử một chút mà đã ném sao?
Tiểu Bảo Bối kiêu ngạo nhìn lại ông già nhà mình: Nghiên cứu làm gì, lãng phí thời gian.
Chú Sở thấy hai ba con nhà đó như vậy, quyết định không nêu bất cứ nhận xét gì nữa.
Ông có dự cảm chắc khoảng vài năm nữa, chờ tiểu thiếu gia biết nói rồi thì đó mới là lúc có kịch hay để xem.
Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối vào phòng, căn phòng này không lớn nhưng số lượng người bên trong cũng không tính là ít.
Sau khi bước vào, Tiểu Bảo Bối không hề tỏ ra mất bình tĩnh, thậm chí còn có tâm trạng lướt nhìn từng người một.
Căn phòng không lớn, một đám người đang xếp thành vòng tròn, ở giữa có hai người đều mặc áo khoác màu đen, lúc này đang ngậm điếu thuốc nhịp nhịp chân.
“Khụ khụ khụ...” Chân mày của Tiểu Bảo Bối nhíu lại thật chặt, ho khù khụ.
“Dập thuốc đi cho tôi, mở cửa sổ ra!” Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng.
Tiểu Bảo Bối vùi sâu đầu vào lòng daddy nhà mình, sặc chết con rồi.
Thuốc lá của hai người ngồi giữa bị người ta cưỡng ép cầm đi mất.
“Này này này, mẹ chúng mày, chúng mày có biết tao là ai không?” Một người trong đó đột nhiên lớn tiếng rống lên đe dọa.
Chú Sở dọn một cái ghế ra, Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối ngồi xuống.
Người nọ mắng chửi xong ngẩng lên đúng lúc trông thấy Sở Ninh Dực đang ngồi xuống chiếc cái ghế cách đó không xa.
Lúc này cửa sổ đã được mở ra, mùi thuốc lá dần dần nhạt bớt, có chút khí lạnh tràn vào.
“Sở... Sở Ninh Dực!” Người nọ vừa trông thấy Sở Ninh Dực thì vẻ hùng hổ vừa rồi lập tức biến mất. Gã sợ hãi ngã ngồi xuống đất.
Mùi thuốc lá đã không còn, cuối cùng Tiểu Bảo Bối cũng nhấc cái đầu của mình lên, đôi mắt to cứ thế bling bling nhìn hai người đàn ông đang ngồi dưới đất.
Sở Ninh Dực không lên tiếng, người mở miệng là chú Sở.
“Trưa hôm nay, các người đã bắt một người đàn ông ở gần hồ Hậu Hải, hiện giờ người đàn ông kia đâu?”
Hai gã kia có hơi căng thẳng, nhưng rồi cũng dần bình tĩnh lại.
“Cái gì, đàn ông nào?” Một người lên tiếng.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn chú Sở. Chú Sở hiểu ý anh.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối rồi bịt hai tai của nhóc lại, chơi với cu cậu.
Tiểu Bảo Bối thấy tai bị che lại thì cứ nghĩ rằng ba đang chơi với mình, thế nên nhóc cứ cười khanh khách mãi, cái đầu nhỏ còn lắc lư qua lại, hai cái tay nhỏ xíu cũng bắt chước bịt hai tai ba lại, nhưng mà nhóc với không tới.
Một lát sau Sở Ninh Dực tỏ ý chú Sở cho người dừng tay lại. Hai người vừa nãy còn hung hăng bây giờ mặt mũi bầm dập sưng tím như cái đầu heo đang ngã xuống đất.
Chú Sở tiếp tục tra hỏi: “Buổi trưa hôm nay, các người đã bắt một người đàn ông ở gần hồ Hậu Hải. Hiện giờ người đàn ông kia đâu?”
Tên bị đánh co ro cuộn người lại nằm trên đất, run lẩy bẩy trả lời: “Tối hôm nay, đã bị đuổi khỏi thành phố A rồi.”
Sở Ninh Dực cau mày trầm giọng nói: “Ai đã sai bọn mày làm vậy?”
“Không biết.” Người nọ lại mở miệng trả lời.
Sở Ninh Dực nhìn chú Sở, chú Sở lại chuẩn bị ra hiệu cho người ra tay.
“Chúng tôi thật sự không biết. Người nọ chỉ dùng điện thoại để liên lạc với chúng tôi, còn dùng thiết bị biến âm nữa!” Người kia ôm đầu vội vàng nói.
Thiết bị biến âm?
Sở Ninh Dực cười nhạt, sau đó ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy rồi xoay người đi thẳng ra ngoài.
Chú Sở cũng quay người đi theo: “Thiếu gia, là ai đã dùng thiết bị biến âm đó?”
Sở Ninh Dực dừng bước chân lại rồi cúi đầu nhìn con trai đang nghịch ngón tay trong lòng: “Tối ngày kia mời Mặc thiếu gia và Mặc tổng đến phía sau hồ Hậu Hải xem một vở kịch hay đi.”
Chú Sở bỗng ngẩn ra, còn Sở Ninh Dực thì đã đi ra ngoài, bỏ lại mình ông mông lung chẳng hiểu gì cả.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook