“Chào Tiểu thư!”
Vệ sĩ áo đen đồng loạt mở miệng khiến Thủy An Lạc giật bắn cả mình.
Má, muốn hù chết cô đấy à?
Cuối cùng Thủy An Lạc cũng bước tới cạnh ghế. Cô thấy một cụ bà tóc bạc trắng đang ngồi trên sofa, dù vậy nhưng tinh thần của bà thoạt nhìn rất tốt, quả thực có thể dùng bốn chữ tinh thần phấn chấn để hình dung.
Cụ bà tóc bạc trắng nhưng cặp mắt lại không có chút tì vết gì của năm tháng. Nếu không phải trên mặt còn có nếp nhăn, cô sẽ tưởng bà ấy cố ý nhuộm tóc bạc.
Hơn nữa, mắt của bà ấy... màu tím!
Mắt tím!
Thủy An Lạc đột nhiên nghĩ đến Lạc Hiên.
“Rốt cuộc bà là ai?” Thủy An Lạc ngồi luôn xuống chiếc ghế đơn, nhìn người phụ nữ đã lên kế hoạch bắt cóc mình.
Bà ta cũng đang quan sát cô, nhìn từ trên xuống dưới một lượt dường như rất hài lòng, nhưng khi nhìn vào mắt cô thì có vẻ hơi thất vọng.
Bà ta mỉm cười, “Cháu rất giống bà.”
“Đây không phải là lý do để bà bắt cóc tôi.” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Thế nhưng, bà ấy vừa nói gì cơ?
Rất giống?
“Đó sao có thể gọi là bắt cóc được? Đây là nhà cháu không phải sao. Bà tới làm khách, còn cháu là chủ nhân của nơi này.” Bà cụ mỉm cười nói.
“Hơ, tôi là chủ nhân, hay là bà đang chim khách chiếm tổ tu hú. Bà có dám bảo những người này đi hết đi không?” Thủy An Lạc nói rồi nhìn qua đám vệ sĩ, một tên này thôi cũng có thể giết chết cô luôn đấy biết không hả?
Bà cụ vươn tay bưng chiếc chén trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó mở miệng nói: “Cháu nên cảm ơn bà mới đúng, nếu không có bà, chắc cháu đã bị người ta bắt đi mất rồi. Đấy mới gọi là bắt cóc thực sự.”
Thủy An Lạc nghĩ đến chuyện nhìn thấy một bóng người giống ba mình, rồi sau đó bị người ta đánh ngất đi.
“Không phải người của bà đánh tôi ngất xỉu à?”
“Tất nhiên là không rồi, bà chỉ cứu cháu thôi.” Bà cụ tỏ ra vô tội nói.
Thủy An Lạc bán tín bán nghi nhìn bà ta, “Vậy làm sao bà biết tôi là ai? Làm sao biết chỗ này là nhà của tôi?”
“Mà vừa hay, bà cũng đang định bắt cháu.”
Phụt!
Thủy An Lạc phun máu. Má, bà cụ này đang đùa với cô đó hả?
“Vậy nên bà vẫn muốn bắt cóc tôi?”
“Đã bảo không phải là bắt cóc mà. Trẻ con mà sao khó dạy thể hả?” Trông bà tỏ ra rất vô tội, “Bà muốn đưa cháu về đây, mà đúng lúc lại gặp cháu lúc cháu bị người ta bắt cóc thôi.” Nói rồi bà cụ ngẩng lên đánh giá xung quanh, “Căn nhà này cũng không tệ lắm.”
Thế nhưng Thủy An Lạc hiện giờ không có thời gian để bàn luận về nhà cửa với bà ấy, cô tức giận hỏi: “Rốt cuộc thì bà muốn làm gì?”
“Nhóc con, với bề trên thì phải lễ phép một chút. Hôm nay cháu suýt nữa bị đám người kia bắt cóc. Chính bà đã cứu cháu đấy nhé.” Bà cụ nói với vẻ bất đắc dĩ, “Cái đứa gì đó tên Triệu Thu định sáu giờ sẽ bắt cóc cháu. Ở giữa còn có một người tên Bạch Dạ Hàn định đón đầu đưa cháu đi trước. Mà lúc năm giờ, còn có một người muốn bắt cháu nữa, cháu đoán xem là ai?”
Bà cụ như một đứa trẻ ham chơi, cái vẻ tinh quái lúc này chẳng phù hợp với tuổi của bà chút nào.
“Bạch Dạ Hàn?” Thủy An Lạc không nghe thấy câu nói sau cùng của bà, chỉ nghe được những lời này.
Cô và Bạch Dạ Hàn, rốt cuộc có thù gì với nhau vậy hả?
“Không không không, nhóc con, cháu sai trọng điểm rồi, cháu phải đoán xem người bắt cóc mình là ai chứ?” Bà cụ tinh nghịch kéo cô về đúng đường.
Thủy An Lạc tựa lưng vào ghế nhìn bà cụ đang chớp mắt nhìn mình, trong lòng lại xoay vần đủ thứ suy đoán về thân phận của bà ấy.
Mắt tím, giống cô, hơn nữa còn có thể tự do ra vào nhà cô, mấu chốt là, bà ta rất có quyền lực.
Bà ngoại!
Trong đầu cô hiện lên hai chữ này, người mà mẹ từng bảo cô phải trốn tránh.
Bình luận facebook