Giọng nói của Thủy An Lạc không lớn, nhưng thốt ra đầy khí phách.
Mà câu nói lý nhí này rơi vào tai Sở Ninh Dực lại giống như âm thanh êm tai nhất trên thế gian này.
Cô nói: Sở Ninh Dực, chúng ta tái hôn đi.
Gió thu phe phẩy, xa xa còn có tiếng lao nhao của một đám người.
Đôi mắt cô vẫn sáng lấp lánh, lại có chút gì đó dè dặt.
Dường như là đang sợ anh sẽ cự tuyệt.
Dù sao, cô cũng đã cự tuyệt anh nhiều lần như vậy cơ mà.
Còn Sở Ninh Dực vẫn luôn là người hiểu rõ cô nhất, đương nhiên là có thể nhìn ra được cô đang nghĩ gì.
Chuyện cầu hôn, anh chỉ mong muốn được nghe cô thốt ra một tiếng “Vâng” mà thôi chứ không phải muốn cô cầu hôn anh.
Thủy An Lạc thấy anh không mở miệng, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy vạt áo của anh, tâm trạng lúc này lại càng trở nên hồi hộp hơn.
Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc lại sắp sửa khóc đến nơi. Anh bỗng bật cười, từ từ cúi đầu trầm giọng thì thầm bên tai cô: “Những chuyện kiểu như cầu hôn thế này, nên là đàn ông làm mới phải.”
Nói xong, anh chẳng chừa thời gian cho cô kịp ngơ ngác đã cúi đầu hôn lên môi cô.
Chuyện cầu hôn anh còn chưa lên kế hoạch xong, sao có thể để cô thành công được?
Những gì anh nợ cô, anh sẽ bù đắp cho cô gấp bội.
Thủy An Lạc bị anh hôn đến choáng váng, trước sau vẫn không hiểu anh thế này là đã đồng ý chưa?
Nhưng cô lại thấy tiếc nếu phải chấm dứt nụ hôn này để hỏi anh...
Tại nhà của Sở Ninh Dực, sau khi biết Thủy An Lạc đã an toàn, Kiều Nhã Nguyễn và Mân Hinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mân Hinh được An Phong Dương đón về nhà. Kiều Nhã Nguyễn đương nhiên phải chờ Thủy An Lạc trở về, muốn hoàn toàn xác định cô không bị làm sao mới đi.
“Em về được rồi đấy, cô ấy có Sở Đại ở bên cạnh rồi, còn cần gì đến em nữa.” Phong Phong cười xùy một tiếng, kéo cô đứng dậy, “Mau lên, nhân lúc trường học còn chưa đóng cửa, tôi đưa em về.”
Kiều Nhã Nguyễn liếc xéo anh, nhếch mép cười: “Anh này, tôi quen anh à?”
Hứ...
Mới về được có mấy ngày đã muốn làm phản rồi đúng không?
Còn nói không quen anh?
“Răng Mềm này, tôi thấy hình như em lại ngứa răng rồi hay sao ấy?” Phong Phong nhìn cô gái đang ôm Tiểu Bảo Bối ngồi trên sofa, bỗng cảm thấy đau cả gan, sao cô nàng này lại khó chơi đến thế nhỉ?
“Răng không ngứa, chẳng qua thấy anh nên đau mắt thôi.” Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài liền ôm cậu nhóc lên nhà. Bởi vì mẹ nuôi vẫn luôn chiều chuộng Tiểu Bảo Bối cho nên không có mẹ ở đây cu cậu cũng không khóc không quấy, để cho mẹ nuôi dỗ mình đi ngủ.
Phong Phong vẫn chưa từ bỏ ý định đi theo, tựa ở cửa nhìn Kiều Nhã Nguyễn đặt Tiểu Bảo Bối lên giường, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên người cậu nhóc dỗ dành.
Không ngờ cô nàng đàn ông này lại có mặt hiền hòa như vậy, nếu sau này con của bọn họ...
Con!
Phong Phong hơi nhíu mày, phải chăng anh ta đã tưởng tượng hơi quá rồi không?
Tiểu Bảo Bối ngủ rất ngoan, thoáng chốc hai mắt đã nhắm lại rồi thiếp đi.
Kiều Nhã Nguyễn vươn tay kéo chiếc chăn nhỏ xíu đắp cho cu cậu, lại vỗ vỗ thêm mấy cái, xác định Tiểu Bảo Bối thực sự đã ngủ say mới đứng dậy đi ra ngoài.
Kiều Nhã Nguyễn bước ra, coi như không thấy Phong Phong, định đi ngang qua nhưng lại bị anh túm cổ tay kéo giật lại.
“Không nhìn ra đấy, nữ đàn ông như em mà còn biết dỗ trẻ con cơ à?” Phong Phong ngứa đòn mở miệng nói.
Kiều Nhã Nguyễn như cười như không nhìn anh, sau đó lướt qua anh đi xuống lầu.
Thủy An Lạc trở về nhà, rầu rĩ một hồi, không ngờ cô lại bị từ chối!
Lần đầu tiên Thủy An Lạc cô cầu hôn, thế mà lại bị anh từ chối!
Cảm giác này thực sự không thể chỉ đơn giản dùng mấy chữ đê ma ma để mà diễn đạt được.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook