Kiều Nhã Nguyễn vốn định chất vấn Phong Phong nhưng đến cuối cùng lại trở thành cô đi van xin anh ta.
Vì Kiều Nhã Nguyễn thừa nhận, cô đã động lòng với Phong Phong mất rồi.
Vậy nên anh ta mới có quyền làm tổn thương cô, quyền khiến cô đau khổ.
Bàn tay đang chống lên tường của Phong Phong từ từ siết chặt thành nắm đấm. Rõ ràng đây chính là mục đích ban đầu của anh ta, nhưng hiện tại kẻ đau lòng lại cũng chính là anh ta.
Phong Phong nghĩ mình hẳn là điên rồi, vở kịch này anh ta tốn công tốn sức sắp đặt dụ Kiều Nhã Nguyễn vào bẫy nhưng chính anh ta lại là kẻ thua cuộc.
Kiều Nhã Nguyễn mím môi lại thật chặt. Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình đột nhiên buông tay xuống rồi quay người rời đi.
“Phong Phong!” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng gọi giật lại, ngay lúc Phong Phong xoay người thì cô bỗng quỳ xuống.
Kiều Nhã Nguyễn quỳ một cách vội vàng, quỳ một cách tuyệt vọng.
Cô dùng tay bám lấy hai chân của Phong Phong, cố chịu cơn đau từ trong ra ngoài, run rẩy nói: “Phong Phong! Tôi xin anh, cầu xin anh hãy cứu lấy ba tôi!”
Cô biết, trên thế gian này có rất nhiều người có thể cứu ba cô, nhưng hiện tại ở thành phố D này chỉ có một người duy nhất, đó chính là Phong Phong mà thôi. Cô có thể đi tìm những người khác, nhưng ba của cô không chờ nổi.
Hành động quỳ xuống của Kiều Nhã Nguyễn dường như đã đạp đổ toàn bộ những lý do mà Phong Phong cố dựng lên.
Kiều Nhã Nguyễn, cô gái chưa một lần chịu nhìn thẳng vào anh ta. Một cô gái luôn luôn chống đối đâm chọt anh ta thế mà giờ đây lại đang quỳ lạy trước mặt anh ta.
Cứu người thì anh ta không thể vượt qua bóng ma về sự bất lực của mình trước cái chết của Kỳ Nhu. Nhưng Không cứu thì cô gái đang quỳ trước mặt thì anh ta phải làm thế nào đây?
Kiều Nhã Nguyễn cứ quỳ suốt như thế, trán cô tì vào chân anh ta: “Phong Phong, tôi cầu xin anh, van lạy anh. Tôi không thể không có ba tôi được. Từ trước tới giờ tôi chưa từng làm gì cho ông ấy cả, tôi không thể mất ông ấy được!” Giọng nói của Kiều Nhã Nguyễn đã run rẩy đến lợi hại, từng giọt nước mắt không ngừng rơi, đập tan những hạt bụi dưới đất.
Hai cánh tay của Phong Phong cũng run lẩy bẩy.
Trước mắt anh ta hiện lên cảnh tượng Kỳ Nhu trước khi qua đời, dáng vẻ máu thịt nát bấy của cô ấy khi nằm trên bàn mổ. Nhưng anh ta không cứu được cô gái ấy, bất kể anh ta cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể ngăn lại dòng máu cứ mãi trào ra.
Nỗi căm hận ùn ùn kéo đến rồi quấn lấy anh ta.
Hiện giờ Kiều Nhã Nguyễn không thể mất ba thì chẳng nhẽ năm đó anh ta có thể mất Kỳ Nhu sao?
“Buông tay!” Phong Phong lạnh lùng nói.
Kiều Nhã Nguyễn nghe được âm thanh lạnh lẽo như vậy khiến cả người cô run lên.
Từ nhỏ tới lớn Kiều Nhã Nguyễn chưa bao giờ phải cầu xin ai bất cứ điều gì, bởi vì cô có ba mẹ thương yêu cô hết mực cho nên chỉ cần là cái Kiều Nhã Nguyễn muốn thì chắc chắn ba mẹ sẽ cho cô. Vậy nên đây là lần đầu tiên cô cầu xin người khác, mà người đó lại là Phong Phong.
Nhưng mà sự khẩn cầu của cô trong mắt anh ta chẳng đáng giá một đồng, thậm chí còn là một tội ác.
Dần dần, nắm tay đang túm chặt lấy chân của Phong Phong cũng từ từ buông lỏng, toàn bộ dũng khí của cô đã dùng hết vào khoảnh khắc quỳ xuống kia rồi.
Phong Phong đứng thẳng lưng, cảm nhận được bàn tay trên chân mình lỏng dần ra, chẳng hiểu sao trong lòng anh ta lại thổi bùng lên một ngọn lửa tức giận, rõ ràng anh ta nói vậy là để Kiều Nhã Nguyễn buông tay, nhưng khi cô buông tay rồi thì cái anh ta cảm nhận được chẳng phải là sự giải thoát, mà là sự tức giận.
Phong Phong căm tức sải bước rời đi, lưu lại cơn gió thu lạnh buốt làm bạn với cô gái còn đang suy sụp đằng sau.
Kiều Nhã Nguyễn ngã ngồi dưới đất, trái tim đau đến chết lặng, anh ta hoàn toàn không chịu cứu lấy ba cô.
Cứ coi như là dùng mạng đổi mạng đi, vậy người nên chết chẳng phải là cô hay sao?
Mất mát, tuyệt vọng, chết lặng, bất kỳ một cảm xúc nào cũng có thể đẩy con người ta đến vực thẳm. Vậy mà lúc này, chúng lại đồng loạt vây lấy Kiều Nhã Nguyễn. Gió thu xuyên qua lớp quần áo dày mà ngấm hơi lạnh vào tận xương.
Bước chân của Phong Phong rất nhanh thì biến mất ở khúc quanh. Kiều Nhã Nguyễn đã chẳng còn chút sức lực nào nữa cả. Cô muốn khóc nhưng tiếng cười thê lương lại tràn ra khóe miệng. Vậy ra đến cuối cùng, cô vẫn là kẻ hại chết ba mình, là do cô năm đó đã xen vào chuyện của người khác.
Bình luận facebook