Bờ vai Kiều Nhã Nguyên hơi run lên, nhưng tuyệt nhiên không quay đầu lại.
Mẹ Kiều đau lòng nhìn bóng lưng của con gái. Cuối cùng bà im lặng bước tới ôm lấy cô.
Thủy An Lạc ra sân bay với chú Sở. Lúc cô gọi điện báo cho Sở Ninh Dực thời gian về thành phố A thì có vẻ anh đang bận bịu gì đó, chẳng thèm để ý gì đến cô, nghe xong liền cúp luôn điện thoại.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn chú Sở: “Anh ấy ghét bỏ cháu rồi à?”
Chú Sở khẽ cười, không nói gì cả.
Sở Ninh Dực ngồi trong phòng làm việc, cúi đầu nhìn những đề án đặt trên bàn, chỉ liếc mắt cái đã nhìn được hết một lượt.
“Hoa hồng? Quay phim? Máy bay trực thăng? Chiếu phim ngoài trời?”
Mỗi một phương án mà Sở Ninh Dực nói ra đều khiến trưởng phòng Kế hoạc run lên một cái, đây là tất cả những gì mà họ nghĩ ra được rồi.
“Có thể tầm thường hơn được nữa không?”
“Tổng giám đốc, phụ nữ đều thích mấy cái này đấy ạ!” Trưởng phòng Kế hoạch nhắm mắt nói liều.
Phụ nữ đều thích mấy cái này?
Nhưng mà anh ghét, Sở Ninh Dực này cầu hôn sao có thể giống người khác được chứ?
“Quay về nghĩ lại một lần nữa đi!” Sở Ninh Dực gạch bỏ toàn bộ.
“Nghĩ, nghĩ...” Hai móng vuốt nhỏ xíu của Tiểu Bảo Bối cũng đập xuống bàn, nhại lại lời daddy nhà mình một cách rõ ràng rành mạch.
Sở Ninh Dực nhướng mày rồi cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối. Nhóc con tựa vào lòng ba bật cười khanh khách, quả nhiên dáng vẻ này trông oai phong thật.
Nụ cười của trưởng phòng Kế hoạch còn khó coi hơn cả khóc. Tiểu Thái tử uy lực có hơi lớn rồi đấy.
Nhưng trưởng phòng Kế hoạch còn chưa kịp ra ngoài thì Cố Thanh Trần đã chạy vào.
Sở Ninh Dực cau mày: “Không biết gõ cửa à?”
Cố Thanh Trần lúc này đang vội chết đi được nên dứt khoát lao lên bàn làm việc của anh: “Phía Mặc Thị vừa truyền ra tin tức mới nhất, Mặc Doãn muốn bán lại Mặc Thị!”
Sở Ninh Dực bình tĩnh ngẩng đầu lên: “Liên quan gì đến em?”
Ớ...
Cố Thanh Trần nhìn phản ứng của ông anh họ thì lập tức hiểu anh đã biết tất cả rồi.
“Anh biết rồi?”
“Anh không biết!” Sở Ninh Dực nói xong liền ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy: “Tôi có chuyện phải ra ngoài một chuyến, hôm nay không quay lại công ty nữa. Tôi hy vọng ngày mai sẽ thấy được một phương án cầu hôn có não hơn thế này!” Sở Ninh Dực dứt lời liền bước qua bọn họ rồi rời đi.
Cố Thanh Trần bĩu môi nói: “Đồ làm màu không sợ sét đánh, sao anh không cầu hôn liên tục đi ấy?”
Cầu hôn liên tục?
Bước chân của Sở Ninh Dực thoáng khựng lại, quay lại nhìn cô em họ của mình.
“Ngày mai viết báo cáo nộp cho anh!” Sở Ninh Dực nói xong bế luôn con trai rời đi.
Cố Thanh Trần hận đến nghiến răng nghiến lại, tại sao cô tự dưng lại lắm mồm như vậy chứ?
Sở Ninh Dực rời khỏi công ty cũng chẳng đến đâu xa mà là đến nhà của Mặc Doãn.
Ông ta đang ngồi trong phòng khách chờ anh.
“Sớm hơn mười phút so với dự đoán của tôi.” Mặc Doãn nhàn nhạt lên tiếng.
Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối bước tới rồi ngồi xuống đối diện ông ta.
Mặc Doãn nhìn đứa bé đang được Sở Ninh Dực ôm trong lòng, khóe miệng khẽ cong lên: “Đáng yêu nhỉ, lúc Lộ Túc lớn ngần ấy tôi cũng thích cả ngày được ôm lấy nó, chơi với nó, cứ như thể mẹ nó đang ở ngay bên cạnh tôi vậy.” Mặc Doãn nhẹ nhàng kể lại, trong mắt cũng ánh lên vẻ bi ai.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai đang đảo quanh đôi mắt to của mình, bế thằng nhóc này theo chỉ đơn giản là vì nhóc thối này từ sau khi mẹ đi vắng thì chỉ cần không nhìn thấy anh là khóc, thím Vu cũng hết cách nên anh đành phải đưa nó theo.
Thằng con trai này nhà anh lúc không khóc thì rõ ràng là đứa bé ngoan, nhưng đã khóc lên rồi thì chẳng mấy ai có thể chịu nổi.
Tiểu Bảo Bối đứng trên đùi của Sở Ninh Dực, cái chân nhỏ đá lung ta lung tung, còn cúi đầu nhìn daddy nhà mình cười khanh khách.
“Tại sao lại bán Mặc Thị?” Sở Ninh Dực bế nhóc ngồi xuống đùi mình rồi nhàn nhạt cất tiếng hỏi.
Mặc Thị dù không thể sánh bằng Sở Thị, nhưng ở thành phố A này cũng được coi là một công ty lớn.
Bình luận facebook