Hôm nay Thủy An Lạc không đi trễ, lúc cô thay quần áo xong còn chưa đến tám rưỡi, nói cách khác, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ làm. Thủy An Lạc ngồi tại chỗ xem lại ghi chép của mình. Hai cô ý tá kia vẫn chung phòng với cô, xem ra bệnh viện cũng chẳng bận tâm đến việc xử lý chuyện này thế nên giờ cô vẫn là người phải gánh cái tiếng xấu này.
Thủy An Lạc cười giễu một cái, cho dù vậy thì cô cũng có thể làm gì được nữa đâu?
Nhưng may mà hôm nay Kiều Nhã Nguyễn tới rồi, có "bà mẹ lắm chuyện" Kiều Nhã Nguyễn kia thì cô còn phải sợ gì nữa chứ.
"Mau xem tin tức đi, mau lên, hôm qua có người nói nhìn thấy Phong Phong trên xe bus, không ngờ là thật đấy." Cô ý tá tóc dài kích động mở miệng nói.
Phong Phong?
Thủy An Lạc nghe thấy cái tên quen thuộc, vội vàng lấy di động lên mạng xem tình hình, lẽ nào Sở Ninh Dực lại làm thật?
Thủy An Lạc mở tin tức ngày hôm nay ra, đứng đầu đúng là tin về Phong Phong. Nhưng mà cái tin tức được tung ra này lại không thể khiến Thủy An Lạc thấy vui cho được.
Trên đó viết, bảy năm trước vị hôn thê của Phong Phong bị người ta sát hại trên xe bus, nên từ đó về sau hằng năm cứ vào ngày này anh ta cũng đều sẽ đi xe bus trên tuyến đường đó, ngồi từ bến đầu cho tới bến cuối cùng.
Thủy An Lạc nhớ Phong Phong từng nói là sẽ ngồi đến điểm cuối. Lúc đấy cô còn tưởng anh ta rảnh quá không có gì làm, không ngờ đằng sau lại ẩn chứa một câu chuyện như vậy. Thủy An Lạc đập mạnh lên đầu mình một cái, cô đã làm gì thế này, bán đứng anh giữa đường để rồi hại anh bị fan vây lấy, phải xuống xe trước lúc tới được trạm cuối.
"Thủy An Lạc, sao mày lại ngu thế này." Thủy An Lạc thấp giọng lẩm bẩm, vội vàng thay quần áo chạy ra ngoài.
Có điều lúc Thủy An Lạc vừa bước ra khỏi bệnh viện, xe của Phong Phong đã chờ sẵn ở cửa. Anh ta vẫn đội mũ lưỡi trai, mặc một cây đen xì và đeo một cái kính râm bự chảng, nhưng mà lần này Thủy An Lạc biết anh ta là ai. Bật lửa trên tay Phong Phong lúc bật lúc tắt, chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp che kín mặt khiến cô không thể thấy rõ được vẻ mặt của anh ta lúc này. Thủy An Lạc hơi hơi siết tay lại. Hiện giờ cô không dám đối mặt với Phong Phong.
"Tôi..."
"Thủy An Lạc, cô quan trọng với cậu ta hơn tôi nghĩ đấy." Phong Phong cười ha hả, chỉ có điều trong giọng nói đó có vương chút thê lương, nhưng nhiều hơn cả là sự tức giận.
"Chuyện đó... tôi thật sự không biết chuyện này, nếu không tôi đã không..." làm vậy, nhưng cô còn chưa nói hết đã bị ánh mắt của Phong Phong làm cho im bặt.
"Tiểu Lạc Tử, đang làm gì đấy?" Trong lúc Thủy An Lạc đang không biết nên giải thích thế nào, giọng nói phóng khoáng của Kiều Nhã Nguyễn bỗng vang lên từ phía sau.
Phong Phong hơi ngẩng đầu lên, một gương mặt tươi cười rạng rỡ phản chiếu lên cặp kính râm của anh ta. Anh ta đột nhiên tháo kính xuống, ánh mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn như thể muốn đặt trọn cô vào trong mắt mình.
Kiều Nhã Nguyễn vòng tay khoác lấy vai Thủy An Lạc rồi lại nhìn về phía Phong Phong: "Ồ, trai đẹp à. Tiểu Lạc Tử này, mày giỏi à nha, sao dạo này toàn được trai đẹp vây quanh thế, có điều anh đẹp trai này trông có chút quen quen."
Thủy An Lạc quăng cho cô nàng một cái lườm, chị Hai à, người ta là Ảnh đế, Ảnh đế đó, có thể thấy không quen sao?
Cả người Phong Phong khẽ run lên, anh ta nhìn chằm chằm Kiều Nhã Nguyễn không hề chớp mắt.
Thủy An Lạc trông thấy ánh mắt đó của Phong Phong thì trong lòng lập tức thầm nhủ không ổn rồi, chắc không phải tên này định phát điên lên ở đây đấy chứ.
"Dù sao thì cũng xin lỗi anh, trước đó tôi thật sự không biết chuyện là như vậy. Vậy... tôi đi trước." Thủy An Lạc cuống quýt nói rồi kéo Kiều Nhã Nguyễn chạy mất dép. Cô từng thấy Phong Phong nổi giận rồi nên tốt nhất nên chuồn nhanh đi thì hơn.
Bình luận facebook