Thủy An Lạc tựa vào ngực anh, mắt nhắm nhưng suy nghĩ vẫn rõ ràng. Miệng cô mấp máy vài lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tâm trạng của Thủy An Lạc đang rất tệ. Sở Ninh Dực ngay từ đầu đã nhận ra, nhưng anh không hề mở miệng hỏi, trái lại chỉ tập trung vào việc chuẩn bị cầu hôn. Còn vấn đề bên Provence hiện giờ hoàn toàn không cần anh phải lo lắn. Phong Phong không chỉ là người phát ngôn, thậm chí còn kiêm luôn chức tổng giám chế.
Lúc Thủy An Lạc biết chuyện này còn sững cả người.
“Anh ta điên rồi à?” Thủy An Lạc nhìn Tiểu Bảo Bối đang học đi với Sở Ninh Dực. Cô còn nghĩ Sở tổng cũng điên rồi. Dạo này anh rất để tâm chuyện tập đi của Tiểu Bảo Bối.
Sở Ninh Dực nhìn Tiểu Bảo Bối đã có thể đi được ba bốn bước, rất hài lòng với tiến bộ của con trai.
“Không phải cậu ta điên rồi, là cậu ta muốn ép mình phát điên.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt mở miệng.
Ặc...
Thủy An Lạc tựa trên sofa, nghĩ mấy ngày nay gọi video call cho Kiều Nhã Nguyễn, cô bạn mình vẫn rất ổn, không có vẻ đau lòng gì cho lắm. Hoặc tại Nhã Nguyễn che giấu quá tốt nên cô không nhìn ra được.
“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối quay đầu lại, run rẩy đứng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống, nhưng lại đứng vững lại. Thân mình nhỏ con chỉ hơi đung đưa một chút chứ không hề ngã xuống.
Thủy An Lạc lên tiếng, Tiểu Bảo Bối định xoay người nhưng còn quá nhỏ nên chưa làm được, đúng vào lúc sắp ngã xuống thì được Sở Ninh Dực đỡ lấy. Tiểu Bảo Bối hoàn mỹ xoay người, sau đó loạng choạng định chạy đến chỗ mẹ mình, đáng tiếc vừa mới đi một bước đã ngã sấp mặt.
Sở Ninh Dực duỗi tay xốc thân mình bé xíu của cậu nhóc lên, sau đó giữ lấy người cu cậu, tránh cho hàng tiền đạo của Tiểu Bảo Bối xui xẻo bay mất.
Thủy An Lạc vươn tay đón lấy cậu nhóc. Tiểu Bảo Bối không hề ý thức được mình vừa mới gặp nguy hiểm, vẫn cười khanh khách ôm lấy cổ mẹ.
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối, cho cậu nhóc ngồi trên đùi của mình, “Nào, Tiểu Bảo Bối, nói cho mẹ nghe ai xinh đẹp nhất nào.”
“Ma ma~”
“Tiểu Bảo Bối yêu ai nhất nào?”
“Ma ma~”
“Mẹ đẹp hay là ba đẹp?”
“Ma ma~”
Sở Ninh Dực đứng bên cạnh, nghe Thủy An Lạc nói và cả giọng nói thỏ thẻ nịnh nọt của con trai anh, hai người này sao có thể ngớ ngẩn đến thế được nhỉ?
Sau bữa cơm tối, Thủy An Lạc gọi video cho Kiều Nhã Nguyễn, biết được hôm nay ba cô ấy sẽ xuất viện.
Kiều Nhã Nguyễn lúc này đang ở nhà, ngồi trong phòng của mình.
“Chú đã khá hơn chút nào chưa?” Thủy An Lạc tựa ở đầu giường mở miệng hỏi.
Kiều Nhã Nguyễn đang nằm đọc sách, gật đầu: “Đỡ rồi, anh Sở nhà mày có đấy không? Tao có chuyện cần tìm anh ấy.”
“Đang tắm, tao chuyển điện thoại vào cho anh ấy cho mày gặp nhé?” Thủy An Lạc cười xấu xa nói.
“Chậc chậc chậc, được thôi, cơ thể của Sở tổng chắc đẹp lắm đây.” Kiều Nhã Nguyễn cố tình tỏ ra háo sắc nói.
“Đồ hám trai.” Thủy An Lạc cười phì một tiếng, “Mày tìm Sở tổng làm gì, lát nữa tao nhắn lại với anh ấy cho.”
“Thôi đi, mày mà nhắn lại, khẳng định sẽ chui vào chăn.” Kiều Nhã Nguyễn chép miệng nói.
“Má này, chị đây đang nói chuyện với cưng mà cưng xem cái gì thế hả? Không thèm nhìn chị đây lấy một cái?” Thủy An Lạc tức giận mở miệng.
“Thả con nuôi tao ra đây thì tao sẽ nhìn mày.” Kiều Nhã Nguyễn không chút khách khí mở miệng nói, nhưng cuối cùng vẫn ngẩng đầu thưởng cho Thủy An Lạc một ánh mắt, “Tao bảo này, có phải ngày nào mày cũng chỉ có thể nhân lúc anh Sở nhà mày đi tắm mới len lén gọi video cho tao đúng không? Mày có biết mày làm thế này là đang yêu đương vụng trộm không hả?”
“Trộm cái con em mày ấy.” Thủy An Lạc phì cười thành tiếng, “Dạo này mày vẫn ổn đấy chứ? Tao có cảm giác mày gầy đi nhiều lắm.”
Bình luận facebook