Tay An Phong Dương đặt ở chóp mũi đã siết chặt rồi buông ra mấy lần, bước chân cũng không khống chế được mà chệnh choạng: “Cậu nói là, Thủy Mặc Vân có vắc-xin đó á?”
Như vậy nguyên nhân khiến ông ta có vắc-xin chỉ có thể là vì ông ta có nguồn bệnh, hoặc có lẽ là quen biết với người có nguồn bệnh?
An Phong Dương nghĩ thế nhưng không hỏi ra miệng, vì chính chuyện này cũng đã là một vấn đề chưa có đáp án, ngay đến Sở Ninh Dực cũng chưa chắc đã biết được.
Hai bàn tay của Sở Ninh Dực siết chặt thành lan can, vẻ mặt âm trầm khó có thể diễn tả thành lời.
An Phong Dương đi tới đi lui mấy bước, cuối cùng đá mạnh một cái lên thành tường như thể muốn phát tiết những cảm xúc dồn nén trong lòng.
“Thế có nghĩa là cái chết của thầy năm đó chưa chắc chỉ đơn giản là bị nổ thôi có đúng không?” Hơn nữa có lẽ chuyện này không hề đơn giản, hoặc ít nhất là cho đến tình hình trước mắt thì không đơn giản chút nào.
Thủy An Lạc cẩn thận dựa vào cửa lắng nghe giọng của An Phong Dương, giọng anh vốn luôn tao nhã lúc này lại trở nên nóng nảy hơn. Chỉ vừa mới nghi ngờ chút thôi mà đã khiến hai người họ kích động đến vậy, nếu lỡ chuyện này thật sự có liên quan đến ba cô thì dù Sở Ninh Dực yêu cô đến nhường nào, hay An Phong Dương thật lòng xem cô là em gái, Thủy An Lạc cũng không biết mình phải đối mặt với hai người họ thế nào nữa.
An Phong Dương nhận được điện thoại của Mân Hinh cho nên đành phải về trước. Sở Ninh Dực nói sẽ điều tra chuyện này, An Phong Dương cứ yên tâm chăm sóc Mân Hinh sắp lâm bồn cho tốt là được.
Thủy An Lạc thấy An Phong Dương chuẩn bị về thì vội vàng quay trở lại giường, giả vờ vẫn đang ngủ.
Sau khi An Phong Dương rời đi, Sở Ninh Dực mới xoay người trở về phòng bệnh.
Trên giường bệnh, hô hấp của Thủy An Lạc có chút nặng nề.
Sở Ninh Dực khẽ ngẩng đầu lên, bàn tay lành lạnh dừng lại trên trán cô, nhưng cuối cùng cũng không chạm vào.
Thình thịch...
Tiếng tim đập như sấm đã bán đứng sự giả vờ của Thủy An Lạc, nhưng cô không có dũng khí để mở mắt ra đối mặt với anh.
Sở Ninh Dực thu tay lại rồi đi vào phòng tắm.
Thủy An Lạc từ từ mở mắt ra, chắc anh biết cô giả vờ ngủ rồi.
Nhưng Thủy An Lạc còn chưa kịp nghĩ quá nhiều thì Sở Ninh Dực đã bước ra khỏi phòng tắm, đôi mắt của Thủy An Lạc lập tức khép lại.
Lần này Sở Ninh Dực áp thẳng tay mình lên vầng trán còn hơi hâm hấp của cô, có điều tay anh lúc này đã không còn cảm giác lành lạnh như ban nãy nữa mà đã mang theo hơi ấm.
Vậy ra vừa rồi anh đi rửa tay bằng nước nóng sao?
Thủy An Lạc khẽ run lên, chóp mũi cay cay.
Sở Ninh Dực áp tay lên trán Thủy An Lạc, đang định nói gì đó để lột trần sự giả bộ của cô thì cửa phòng bệnh lại vang lên tiếng gõ cửa.
Chân mày của Sở Ninh Dực khẽ nhíu lại, cuối cùng khẽ hôn một cái lên môi của cô rồi mới chịu đứng dậy: “Vào đi!”
Chú Sở đẩy cửa đi vào, trên vai của ông vẫn còn đọng lại những bông tuyết chưa tan.
“Thiếu gia, đã tìm được người!” Chú Sở trầm giọng báo cáo.
Thoáng cái, sắc mặt Sở Ninh Dực liền sầm xuống, trông rất u ám: “Được.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa cúi người đắp lại chăn cho Thủy An Lạc: “Chú ở lại chăm sóc cho thiếu phu nhân, không được phép để bất cứ ai gặp mặt cô ấy, đặc biệt là Bạch Dạ Hàn!”
Chú Sở khẽ gật đầu: “Vâng.”
Sở Ninh Dực lại nhìn về phía Thủy An Lạc, cuối cùng dứt khoát xoay người rời đi.
Lần này mặc kệ kẻ đứng sau lưng kia có là ai, anh chắc chắn sẽ không nương tay nữa.
Lúc Sở Ninh Dực rời đi, hai hàng lông mi của Thủy An Lạc khẽ run lên, sau đó thì dần dần chìm vào giấc ngủ.
Như thể, dù anh đã tìm được ai, cô cũng không muốn biết một chút nào hết.
Sở Ninh Dực tự mình lái xe đến vùng ngoại ô, tuyết rơi nhiều đến mức cả vùng trời trắng xóa. Anh mở xe ra thì thấy có một đám người mặc vest đen đang đứng cách đó không xa.
Sở Ninh Dực đóng cửa xe lại, âm trầm bước tới.
Bình luận facebook