Vị giáo sư kia vừa dứt lời, ánh mắt mọi người cũng nhìn Thủy An Lạc cũng sắc lạnh hơn.
Thủy An Lạc hơi nhíu mày lại trước hành động này của mọi người nhưng cô cũng chẳng nói gì.
"Giáo sư Thẩm, chuyện này kỳ thật là do tôi không căn dặn rõ ràng." Lâm Thiến Thần mỉm cười nói.
Thủy An Lạc không nhịn được trợn trắng mắt. Kiều Nhã Nguyễn định lên tiếng nhưng lại bị Thủy An Lạc kìm lại: "Giáo sư Thẩm, có những chuyện không phải chỉ nghe đã là thật đâu."
"Cái cô này..." Giáo sư Thẩm bị phản bác lại, sắc mặt ông ta trở nên rất khó coi.
"Giáo sư Thẩm, tôi không phải đang phản bác lại giáo sư, chỉ là mong giáo sư thấy được kết quả cuối cùng của sự việc rồi hẵng nói này nói nọ." Thủy An Lạc gật nhẹ đầu, mang theo vài phần nhún nhường.
"Việc gì phải nịnh bợ cái loại người đó." Kiều Nhã Nguyễn đè thấp giọng nói bên tai cô.
"Lão Phật gia à, để tiểu nhân đây dạy ngài một chút cái gì gọi là khéo đưa đẩy nhé. Nếu muốn nói chuyện với loại người cậy già lên mặt này, mày càng đối nghịch với họ thì bọn họ sẽ càng có thời gian để gây khó dễ cho mày." Thủy An Lạc thấp giọng ghé vào tai Kiều Nhã Nguyễn nói.
"Thế nên, để đảm bảo tụi mính sẽ không bị ức hiếp thì cũng buộc phải luồn lách lại với đám người này."
"Chậc chậc chậc, mới vài ngày không gặp mà cô ngốc này đã lươn lẹo thế rồi." Kiều Nhã Nguyễn dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy nhìn Thủy An Lạc, cảm thấy hả hê vô cùng.
Vì Thủy An Lạc đã nói vậy nên vị giáo sư kia cũng không thể nói gì được nữa. Người hội chẩn hôm nay là một người mắc bệnh tim đặc biệt, thế nên các bác sĩ khoa ngoại hầu như đều đã tới cả, lúc này đang đứng xung quanh bệnh nhân trong phòng bệnh.
Hội chứng động mạch vành cấp tính* là một kiểu bệnh tim tương đối nghiêm trọng, hơn nữa cho đến bây giờ vẫn chưa có cách trị liệu chính xác.
*Hội chứng động mạch vành cấp tính (ACS): là hội chứng liên quan đến cơn đau thắt ngực hoặc các triệu chứng khác do cơ tim thiếu oxy cung cấp.
Các giáo sư chính là người có hiểu biết nhất về căn bệnh này, mà Thủy An Lạc lại rất có hứng thú với các bệnh về tim thế nên cô lắng nghe rất chăm chú. Nhưng, giờ Thủy An Lạc lại cảm thấy những gì giáo sư này đang nói lại có chút khác biệt với những ghi ghép mà đàn anh đưa cho cô. Thủy An Lạc không nhịn được giơ tay lên: "Thưa giáo sư, về vấn đề trị liệu cho những bệnh nhân mắc chứng động mạch vành cấp tính, ở nước ngoài đã có những bệnh nhân được dùng..."
Thủy An Lạc còn chưa nói hết đã bị Lâm Thiến Thần trừng mắt chặn lại.
"Cô là giáo sư đấy à?" Lâm Thiến Thần nhỏ giọng khiển trách.
"Tôi..."
"Nói tiếp đi." Vị giáo sư kia phất tay bảo Lâm Thiến Thần im lặng, sau đó lại nhìn Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc hít sâu một hơi, sau đó mới nói: "Khoảng thời gian trước tôi có xem một ít tài liệu về việc họ đã lựa chọn trị liệu bằng cách..."
Tuy Thủy An Lạc học kém thật nhưng đối với những vấn đề mà cô yêu thích cô sẽ học rất nhanh, nhớ cũng rất chính xác, vậy nên những ghi chép mà đàn anh đưa cô hầu như đều đã học thuộc cả.
Nghe Thủy An Lạc nói xong, sự bất mãn trong ánh mắt của vị giáo sư kia cuối cùng cũng biến mất, ngược lại có chút tán thưởng cô.
"Được đấy cô gái, thay da đổi thịt từ lúc nào vậy, khả năng cao thế này mà mày thi còn tạch được cơ à?" Kiều Nhã Nguyễn cũng kinh ngạc, sau khi Thủy An Lạc nói xong không nhịn được phải thốt lên khen cô một tiếng.
"Là nhờ ghi chép của đàn anh." Thủy An Lạc cười tít mắt nói, trong lòng âm thầm cảm ơn đàn anh, lại cho cô có cơ hội được tỏ ra giỏi giang rồi.
"Ú ù ~!" Sắc mặt Kiều Nhã Nguyễn thoáng thay đổi nhưng rất nhanh chóng bình thường lại.
"Lát cho tao mượn xem nhé."
"Ok!"
"Cô là Thủy An Lạc phải không, chiều nay cô viết cho tôi một bản báo cáo về căn bệnh này." Vị giáo sư kia nói rồi tiếp tục giảng giải.
Hả?
Thủy An Lạc hơi ngẩn người ra, nghĩ liệu có phải cô tỏ ra hơi quá rồi không? Những cái cô nói đều là báo cáo của người ta, lấy ra cũng đâu có hay, đâu phải là do cô nghiên cứu đâu.
"Ha ha..." Kiều Nhã Nguyễn gục vào vào Thủy An Lạc cười lấy cười để, bỗng dưng thấy vui không chịu nổi, ai bảo thích giả bộ cơ, giờ thì hay rồi.
Bình luận facebook