Hôm nay Thủy An Lạc có vẻ cũng cáu con trai thật, nên dù Tiểu Bảo Bối có khóc thế nào cô cũng không chịu thôi, bắt nhóc đi ngủ cho bằng được.
Tiểu Bảo Bối khóc phát sợ lên, ai không biết còn tưởng nhóc bị mẹ bạo hành gia đình luôn ấy chứ.
Sở Ninh Dực đưa tay ra đón lấy con trai, “Em ngủ đi, để anh trông nó cho.”
Tiểu Bảo Bối thút thít, tủi thân nhìn mẹ mình. Cả chiều nay con đã chẳng thấy mẹ đâu rồi, hơn nữa con không buồn ngủ thật mà.
Thủy An Lạc trừng mắt nhìn Tiểu Bảo Bối, còn Tiểu Bảo Bối thì vẫn cứ thút thít mãi không thôi.
Cuối cùng Thủy An Lạc đành chịu thua, bế Tiểu Bảo Bối dậy xuống giường, “Anh ngủ đi, em đưa con ra ngoài chơi.”
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc bế con trai ra ngoài. Tuy cô đã rất cố cẩn thận, nhưng Sở Ninh Dực có thể nhìn ra, cô đang lấy lòng anh.
Sở Ninh Dực cũng không cự tuyệt, anh nằm luôn xuống giường bóp trán.
Thủy Mặc Vân, ba vợ anh…
Nghĩ một hồi, anh lại vươn tay với lấy điện thoại đang để trên bàn, trên đó có tin nhắn được gửi từ một dãy số lạ tới. Anh tìm được, đó là một tin nhắn có liên quan tới Thủy An Lạc, ngón tay anh dừng lại ở phím xanh mấy giây, cuối cùng vẫn không gọi đi.
Thủy An Lạc xuống nhà, bế Tiểu Bảo Bối ngồi xuống thảm của nhóc, “Chơi đi, hôm nay mẹ không ngủ nữa, mẹ chơi với con.” Tiểu bảo Bối ngày càng lớn, cũng ngày càng biết cách hành hạ cô.
Nước mắt Tiểu Bảo Bối còn chưa cạn khô mà đã cười khanh khách lên, bò đi lấy đồ chơi của mình để chơi cùng mami.
***
Giữa quán bar ồn ã và con hẻm thanh vắng trở thành ranh giới phân chia hai không gian đối lập rõ rệt.
Nhưng đằng sau cánh cửa của quán bar kia không phải là đống rác bừa bãi bẩn thỉu mà là một con đường sạch sẽ, bên lề còn được bày bàn ghế đẹp đẽ. Đây là một quán cafe ngoài trời, nhưng trông lại không giống quán cafe cho lắm.
Vì nó rất ít khách, cũng vì, hai bên đường đã bị lấp kín.
Lúc này trong màn đêm, trong quán chỉ có hai người, hai người ngồi hai bên bàn. Người đàn ông kia vẫn đeo mặt nạ vô diện, còn người đối diện ông ta là Thủy Mặc Vân đã mất tích lâu nay.
“Ông đã bán đứng chính mình rồi. Nếu họ biết trong tay ông có vắc-xin, điều đó chứng tỏ ông chính là người gây bệnh, nhưng vì muốn cứu con gái mình nên ông đã bán đứng bản thân, thật hợp tình hợp lý.” Người đàn ông vô diện kia cất lên giọng nói khàn khàn của mình.
Thủy Mặc Vân hơi lắc tách cafe trong tay, nhưng vẫn không uống.
“Đặt nơi này làm căn cứ quả nhiên sẽ không bị người khác phát hiện, nhưng có câu này ông cần phải biết, người làm...” Đang nói dở Thủy Mặc Vân đứng dậy, hai tay đè lên trên mặt bàn: “... Trời nhìn, đừng cố thử động đến con gái tôi, nếu không giờ tôi sẽ không tha cho ông đâu. Con gái tôi mà có chuyện gì bất trắc, tôi càng không buông tha cho ông.”
Người đàn ông vô diện kia bật cười, kéo theo chút cảm giác đáng sợ.
“Thủy Mặc Vân, ông biết đấy, tôi có thể giết ông bất cứ lúc nào. Nhưng tôi không giết ông, là vì tôi muốn để ông biết, ông chỉ có thể đứng nhìn tôi làm những chuyện này mà không thể làm gì được tôi cả.” Nói xong ông ta cũng đứng dậy theo, “Sắp tới, ở đây sẽ có một cuộc giao dịch DP ba trăm triệu. Dù tôi có nói trước với ông, ông cũng không thể ngăn cản tôi, giống như chuyện mười năm trước, ông vẫn không thể cản trở được tôi ấy.”
Thủy Mặc Vân siết chặt hai tay, nhưng ông cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ khiến ông gặp báo ứng của mình, cái chết chưa chắc đã là kết cục cuối cùng.” Nói rồi, Thủy Mặc Vân cầm chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế lên, sải bước rời khỏi đây.
“Tôi nghe nói, vợ cũ của ông kết hôn với người khác rồi à.”
Người đàn ông nói vậy, nhưng Thủy Mặc Vân vẫn không dừng bước lại.
Bình luận facebook