Mặc Lộ Túc hơi nghếch đầu lên, trong mắt còn mang theo ý cười sâu xa: "Không có gì, giờ cũng muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi!"
"Không được đâu, ngày mai em phải nộp báo cáo mà giờ em còn chưa viết xong nữa." Thủy An Lạc nằm bò ra giường làu bàu nói.
"Sớm biết thế thì em đã không thể hiện ta đây rồi, bây giờ chỉ có nước khóc tiếng Mán."
Mặc Lộ Túc bật cười: "Em còn là sinh viên, kể cả không viết được cũng chẳng sao cả. Ngược lại nếu như em viết ra những thứ ở cấp độ giáo sư tiến sĩ thì mới thành vấn đề đấy. Cứ viết ra những gì em nghĩ là được rồi, ngủ sớm đi."
"Vâng, chúc anh ngủ ngon." Thủy An Lạc vừa nói vừa vươn tay tắt chế độ gọi video trên điện thoại.
Viết bừa à, nhưng mà cái vị giáo sư kia vốn có thành kiến với cô rồi, giờ nếu viết linh tinh lỡ bà ta lại càng ý kiến ý cò với cô hơn thì sao đây?
Thủy An Lạc nằm sấp trên giường giả chết, ai đến cứu cô với.
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi cúi xuống nhìn tờ giấy trắng tinh không một vết mực. Cô gãi gãi đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài. Cô cần phải chơi với con trai một lúc để lấy cảm hứng mới được, nhất là trò chọc thằng bé tỉnh rồi lại ru được nó ngủ lại thì mới có cảm giác thành tựu.
Thủy An Lạc vừa bước ra liền thấy ánh sáng hắt ra từ khe cửa phòng Sở Ninh Dực, thế nghĩa là anh vẫn chưa ngủ.
"Cộc cộc cộc..."
"Vào đi!"
Thủy An Lạc hơi run lên, cái giọng này sao nghe thấy kỳ kỳ.
"À... tôi cũng không có việc gì đâu, nếu Tiểu Bảo Bối ngủ rồi thì coi như tôi cũng hết chuyện rồi." Thủy An Lạc cảm thấy cứ chạy trước cho yên thân, nhỡ đâu anh ta lại nổi cơn điên lên như tối qua thì cô không chống đỡ nổi mất.
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi lập tức quay mông rời đi.
Đáng tiếc hai cái cẳng của cô chạy không nhanh bằng một chân của anh. Trong chớp mắt cửa phòng bị mở ra, Thủy An Lạc chỉ cảm thấy cổ tay bị túm chặt lấy và cả người lại bị ép sát lên tường.
Cả người Thủy An Lạc bỗng bị đè đến ngạt thở, cô giận dữ nhìn chằm chằm vào người trước mặt: "Đè... đè chết tôi rồi."
"Thủy An Lạc!"
Giữa cái thời tiết hè oi ả của tháng bảy này mà giọng nói của Sở Ninh Dực lại lạnh như thể trời đông giá rét.
Thủy An Lạc khẽ giãy giụa, như vậy lại càng kích thích cảm giác của Sở Ninh Dực, mùi hương thơm ngát trên người cô cộng thêm thân thể mềm mại kia đều là một loại thách thức đối với anh.
"Nửa đêm nửa hôm rồi còn gọi video với đàn ông, cô giỏi lắm đấy."
Câu nói này của anh cực kỳ lạnh lẽo và nghe kỹ thì còn mang theo chút mùi ghen tuông nữa.
Thủy An Lạc vùng vẫy một hồi vẫn không thoát được, ngực lại bị ép chặt nên đành từ bỏ, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: "Tôi vì công việc, công việc đó anh có hiểu không."
Vì đang buồn bực cho nên lúc Thủy An Lạc lên tiếng hơi thở không được ổn định cho lắm, thậm chí còn có chút hổn hển.
Ngược lại, Sở Ninh Dực lại có vẻ như đang cố ý, anh chẳng những không buông cô ra mà còn ép chặt hơn. Thậm chí, còn có thể cảm nhận được sự mềm mại của khuôn ngực ẩn sau lớp quần áo ngủ in hình hoạt hình kia. Thế nên cơn lửa giận của Sở Ninh Dực nhanh chóng bị một ngọn lửa quỷ quái khác thay thế. Sở Ninh Dực giật mình và đột ngột lui về phía sau. Anh chống tay lên vách tường quay lưng về phía Thủy An Lạc nói: "Biến về phòng của cô đi. Từ giờ sau 8 giờ sẽ cắt mạng."
Sở Ninh Dực thấy cảm giác của anh đối với Thủy An Lạc thật lệch lạc, thế quái nào mà ba lần bốn lượt anh lại có phản ứng với cô vậy chứ, hơn nữa tốc độ "chào cờ" còn cực nhanh nữa.
Thủy An Lạc được thả ra, không kịp nghĩ nhiều đến chuyện sau này sẽ cắt mạng liền cuống cuồng chạy về phòng mình, sập cửa đánh "rầm" một cái. Sợ chết mất thôi, ban nãy tại Sở Ninh Dực dựa vào gần cô quá nên cô có thể cảm nhận được sự thay đổi của anh, vừa rồi hình như cái đó bị cứng cứng lên... Thủy An Lạc vừa nghĩ tới mặt liền đỏ tưng bừng, đột nhiên có cảm giác chỗ đùi bị cái kia chọc vào cũng nóng rực lên.
Thủy An Lạc vật vờ lết tới mép giường rồi đổ cả người xuống, sao cô có cảm giác ở chung với tên này sẽ ngày càng nguy hiểm thế nhỉ?
Bình luận facebook