Lúc Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối trần như nhộng bước ra khỏi phòng tắm thì Thủy An Lạc đang ngồi trên giường xem tivi. Anh quay đầu nhìn thử một cái thì chỉ là một bộ phim thần tượng nhạt nhẽo.
Tiểu Bảo Bối được ba đặt lên giường, thân thể múp míp lập tức vặn vẹo định đứng lên, sau đó xiêu vẹo nhấc chân định đi sang chỗ mẹ mình.
Thủy An Lạc đứng dậy đi lấy quần áo ngủ và tã mới cho con trai, sau đó giúp Tiểu Bảo Bối mặc vào.
“Nói mẹ nghe coi, sao dạo này con lại có tinh thần thế hả?” Thủy An Lạc mặc quần áo cho Tiểu Bảo Bối xong, cúi đầu hôn lên chụt lên môi cu cậu một cái.
Sở Ninh Dực ngồi xuống mép giường, Tiểu Bảo Bối lập tức leo lên lưng anh.
“Bạ bạ~”
“Ừ.” Sở Ninh Dực hời hợt đáp lời một câu, mà Tiểu Bảo Bối cứ gọi suốt, anh cũng lười chẳng quan tâm nữa.
Hậu quả của việc Tiểu Bảo Bối có tâm trạng tốt chính là hai người cũng phải chơi cùng để nhóc vui.
Thủy An Lạc xem tivi, Sở Ninh Dực xem tài liệu. Tiểu Bảo Bối bò qua bò lại giữa hai người, chốc thì chọc ba, lúc đi thì đùa mẹ.
“Ma ma~”
“Ừ?” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang chổng mông bò tới.
Nhóc leo lên người mamni nhà mình, hai cái tay ngắn cũn giang ra ôm mặt mami, sau đó hôn chụt một cái.
Sở Ninh Dực trông thấy cảnh này, không hiểu sao lại thấy gai hết cả cắt?
Anh vươn tay nhấc câu con trai về lòng mình, ai mà ngờ cái chân của Tiểu Bảo Bối lập tức nhè thẳng ba mình mà đá đá.
Thủy An Lạc hơi giật mình. Sở Ninh Dực liền nắm luôn cái chân nhỏ của Tiểu Bảo Bối lại, nheo mắt nhìn cu cậu.
Tiểu Bảo Bối cười khanh khách, cuối cùng thì daddy với mami cũng phải chơi với nhóc rồi.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai rồi kề sát trán của mình vào trán của nhóc.
“Không biết có phải là bị ốm không nữa, gần đây nó cứ tăng động thế nào ấy.” Thủy An Lạc có chút lo lắng nói. Trước đây Tiểu Bảo Bối một khi đã ngủ là sẽ ngủ thẳng đến sáng luôn, nhưng bây giờ mới ngủ được có một tiếng đồng hồ đã tỉnh rồi.
Sở Ninh Dực cũng sờ thử trán con trai, không nóng, nhiệt độ vừa phải.
“Mai đưa thằng bé tới viện kiểm tra thử xem.” Sở Ninh Dực quyết định luôn.
Thủy An Lạc gật đầu: “Thế còn vụ náo loạn ở bệnh viện ngày hôm nay thì sao, anh không cần giải quyết sao?”
“Người bên phía bệnh viện sẽ xử lý.” Sở Ninh Dực nói xong liền túm Tiểu Bảo Bối tới, “Hôm nay có người gọi điện cho em đã nói gì với em vậy?”
Thủy An Lạc bĩu môi, cô còn tưởng anh sẽ không hỏi đến chứ.
“Đại khái thì nói là tiếc vì em không ở bệnh viện, vì nếu như em mà có mặt thì người xảy ra chuyện chắc chắn chính là em!” Thủy An Lạc mím môi kể lại: “Nhưng mà giọng nói của người kia rất kỳ lạ, cứ như là...” Thủy An Lạc nghiêm túc suy nghĩ để tìm được một cách giải thích phù hợp nhất: “Giống như giọng nói bị một tấm vải thưa cản lại ý, cứ khàn khàn một cách kỳ lạ.”
“Máy biến âm?”
Thủy An Lạc lắc đầu: “Không phải, chắc là giọng nói bình thường thôi, nhưng hình như dây thanh quản của người đó từng bị có vấn đề.”
Thủy An Lạc nghĩ mãi nhưng cũng không nghĩ ra nổi vết thương do cái gì mới có thể tạo ra một giọng nói giống như vậy.
Dây thanh quản từng có vấn đề.
Sở Ninh Dực cố gắng nghĩ xem có biết ai như vậy không, nhưng lại không có manh mối gì cả.
Chắc có lẽ anh không biết người đó.
“Nói tóm lại thì Sở tổng à, em nghĩ là em bị kéo vào mất rồi, thế nên anh xem thế nào...”
“Ngủ, suốt ngày chỉ biết ba cái trò khôn lỏi!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đè cô nằm xuống. Tiểu Bảo Bối mới lúc nãy còn đang tỉnh táo, lúc này đã dựa vào lòng ba mà ngủ thiếp đi rồi.
Thủy An Lạc bị đè xuống nhưng vẫn cố gắng nói thêm câu gì đó, có điều rõ ràng Sở Ninh Dực đâu cho cô cơ hội làm thế.
Cô muốn đặt mình nằm ngoài vòng nguy hiểm, nhưng lại không biết, mình mới là căn nguyên của nguy hiểm.
Cô là điểm yếu của ba, cũng là điểm yếu của Sở Ninh Dực.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook