Những ngõn tay của Mân Hinh rất đẹp, thon dài trắng nõn.
Nhưng mà đầu ngón tay của Mân Hinh lại khiến Thủy An Lạc cảm thấy rất kỳ, cảm giác khi chạm vào giống như đầu ngón tay của anh Sở vậy.
Tay của anh Sở bị như thế do thường xuyên phải sử dụng máy tính, nhưng Mân Hinh lại là giáo viên cơ mà.
“Chị dâu dạy môn gì thế?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Toán, sao thế?” Mân Hinh đứng dậy rồi xoa xoa cái bụng tròn vo của mình.
Thủy An Lạc lắc đầu: “Em chỉ thắc mắc chút thôi, may mà không phải tiếng Anh đấy, nếu không nhìn thấy chị chắc em sẽ thấy đau đầu lắm.”
“Em đi rửa mặt đã nhé chị dâu, giờ chị có được dùng máy tính không, hay em bật cho chị...”
“Không cần đâu, trước giờ chị có nghịch máy tính bao giờ đâu, chị không biết dùng.” Mân Hinh vừa mỉm cười vừa nói: “Em cứ đi đi, để chị đi xem họ xong việc chưa.”
Thủy An Lạc cười cười nhìn Mân Hinh đỡ bụng đi ra ngoài, nhưng sau khi Mân Hinh đi khuất thì nụ cười trên mặt cô dần thu lại. Mặc dù vết chai không rõ lắm nhưng Thủy An Lạc cảm nhận được rất rõ tay của Sở Ninh Dực như thế nào, đó chắc chắn là vết chai trên tay của những người dùng máy tính nhiều.
Một người trên tay có vết chai của người dùng máy tính nhiều mà lại nói mình không biết sử dụng máy tính, thật kỳ lạ!
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi khẽ lắc đầu, cuối cùng cô quyết định không nghĩ nữa mà xoay người đi vào phòng tắm.
Lúc Thủy An Lạc rửa mặt xong thì Sở Ninh Dực cũng đã quay về phòng ngủ. Anh nói cho cô biết đám người An Phong Dương đã đi rồi.
Sau khi Thủy An Lạc thấy anh thì lập tức bước qua nắm lấy tay Sở Ninh Dực, thậm chí còn cố tình xoa lên đầu ngón tay của anh để xác nhận cảm giác của mình thêm một lần nữa.
“Em làm gì thế?” Sở Ninh Dực cau mày hỏi, “Kích động đến phát điên rồi à?”
“Là vết chai do gõ bàn phím!” Thủy An Lạc xác nhận lại một lần nữa.
Sở Ninh Dực đưa tay áp lên cái trán của Sở Ninh Dực: “Sốt hả?”
Thủy An Lạc gạt tay của anh ra: “Sao Anh Xinh Trai của em vẫn chưa chịu kết hôn với chị Mân Hinh thế, con của họ cũng sắp ra đời rồi mà.”
Sở Ninh Dực xoay người đi ra, anh cứ tưởng cô định hỏi gì khác cơ.
“Này, anh vẫn chưa trả lời em cơ mà!” Thủy An Lạc vội vàng chạy theo ra ngoài.
“Đấy là chuyện riêng của bọn họ, anh không có quyền hỏi!” Sở Ninh Dực hời hợt nói.
“Nhưng mà em phát hiện một vấn đề!” Thủy An Lạc đi theo nhưng không ngờ Sở Ninh Dực lại bất thình lình dừng chân lại. Cô không kịp dừng lại nên đập luôn cả mũi vào lưng anh: “Sao tự dưng anh lại dừng lại thế?”
“Em vừa mới bảo vấn đề gì?”
Thủy An Lạc ôm lấy cái mũi của mình, cái mà cô định nói với anh đã bị cú đâm này ném tới tít tận đâu đâu rồi.
“Em muốn nói với anh là, chuyện lần này để em tự giải quyết!” Thủy An Lạc nghĩ mãi cũng không nhớ chuyện cô định nói với anh là gì, vậy nên đành nói sang chuyện khác.
Sở Ninh Dực nhướng mày, anh tựa vào cầu thang nhìn cô: “Tự em giải quyết á, vậy định giải quyết thế nào?"
“Nếu ba mẹ Lương Khiêm muốn diễn kịch tiếp mà em lại hô cut thì thật là có lỗi với bọn họ quá. Em không thể để Lương Khiêm chết một cách oan uổng như thế được. Còn về người đứng sau lưng thì em giao cho anh đấy anh Sở.” Thủy An Lạc không ngốc, cô biết mình có thể làm được những gì, và gì thì không.
Sở Ninh Dực vẫn đứng dựa vào lan can. Hết lần này tới lần khác, cô gái đứng trước mặt anh luôn khiến anh cảm thấy thật bất ngờ.
Ai nói phải yêu oanh oanh liệt liệt, đau đớn tan nát tim gan thì mới có thể biết rằng có yêu người đó hay không.
Từ một Thủy An Lạc bó tay bó chân đến độ một bữa cơm cũng phải tự nấu cho đến bây giờ cô đã có thể đứng trước mặt anh nói cái gì cô có thể tự làm, cái gì giao cho anh làm rồi.
Sở Ninh Dực có thể nhìn rõ từng bước tiến của cô, còn gì đáng giá hơn là dùng cách này để xác định mình có yêu một người hay không chứ.
“Em đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe không vậy.” Thủy An Lạc tóm chặt lấy cánh tay của anh, cất tiếng gọi.
Bình luận facebook