Chứng kiến cảnh sư phụ vì mình mà bị hủy hoại danh tiếng, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra được.
“Tao phát hiện mày đúng là một cái hố đấy.” Thủy An Lạc tức giận nói.
“Hết cách rồi, giờ chị đây còn không biết bản thân mình là ai thì sao mà giúp cưng được?” Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng.
“Phải rồi, tao còn chưa hỏi mày đấy, chuyện hôm qua là sao vậy?” Thủy An Lạc cau mày hỏi.
“Cái gì làm sao?” Kiều Nhã Nguyễn giả ngu.
“Còn vờ vịt nữa, mày cứ ở đấy mà vờ vịt đi. Mày quen một nhân vật như thế từ bao giờ vậy hả?” Thủy An Lạc nói rồi ngồi thẳng xuống sofa, rõ ràng bắt Kiều Nhã Nguyễn phải nói rõ cho bằng được, không nói rõ là không cho qua chuyện này.
“Lần trước tao kể với mày rồi mà, chính là cái tên lạnh lùng ở trên máy bay ấy. Tao cũng không có ý gì đâu. Phong Phong không phải không muốn thấy tao sao? Thế nên tao đành...”
“Chậc chậc chậc, bé gái đáng thương của chị.” Thủy An Lạc tặc lưỡi, “Đây có còn là Lão Phật Gia của tao nữa không?”
“Mẹ nó, nếu không phải vì bà đây nợ anh ta thì có đến mức phải luồn cúi trốn tránh anh ta như thế không chứ?” Kiều Nhã Nguyễn tức giận gắt lên.
“Không phải, mày nợ anh ta cái gì?” Thủy An Lạc bất mãn nói, chuyện này là lỗi của ai, trong lòng mọi người đều biết rõ mà.
“Haiz, không nói với mày chuyện này nữa, bao giờ mày đi gặp Bạch Dạ Hàn thì gọi tao. Ai gia đi giữ thể diện cho mày.”
Kiều Nhã Nguyễn không muốn nhắc đến chuyện này, Thủy An Lạc cũng không hỏi nữa, chỉ nói lúc nào đi sẽ gọi cô.
Thủy An Lạc dập diện thoại xong quay lại nhìn Sở Ninh Dực đang ngồi trên sofa: “Anh không bận à?”
“Em không có gì muốn hỏi anh à?”Lúc này Sở Ninh Dực lại một lần nữa xác định được việc mình bị xem nhẹ.
Thủy An Lạc lại càng tò mò hơn, anh Sở làm sao vậy?
Nghĩ rồi cô liền đưa tay qua sờ, trán cũng không nóng mà?
“Anh Sở, anh vẫn ổn đấy chứ?”
Sở Ninh Dực:...
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực lại đi lên lầu, đặc biệt trước khi đi còn lạnh lùng liếc cô một cái là có ý gì?
***
Lúc đang ăn tối, quả nhiên có một chú chó được đưa tới nhà.
Thủy An Lạc giật giật khóe miệng nhìn chú chó đen đứng lên còn cao hơn cả mình, rồi lại quay ra nhìn Sở Ninh Dực đang bế Tiểu Bảo Bối.
Anh Sở à, anh đùa mà thành thật đấy hả?
“A...” Tiểu Bảo Bối vươn tay đòi với lấy chú chó đen, có vẻ như không sợ chút nào.
“Hắc Long, nằm xuống.” Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng.
Chú chó đen kia như nghe hiểu lời Sở Ninh Dực nói, lập tức ngoan ngoãn nằm rạp xuống đất.
Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đi tới. Cu cậu hưng phấn tóm lấy chú chó đen to đùng kia.
“Này!” Thủy An Lạc vội gọi lại, nhưng lại thấy chú chó kia vẫn nằm im dưới dất, để mặc cho Tiểu Bảo Bối thò tay tóm.
“Yên tâm, nó nghe lời hơn em.”
Nó nghe lời hơn em!
Nó hơn em!
Nó!
Thủy An Lạc trợn trừng hai mắt nhìn Sở Ninh Dực, ý của anh là, cô còn không bằng cả con chó ấy hả?
“Ha ha...” Tiểu Bảo Bối hưng phấn ôm cổ Hắc Long, còn Hắc Long thì vẫn ngoan ngoãn nằm dưới đất không động đậy.
Tiểu Bảo Bối chơi với Hắc Long. Thủy An Lạc nhìn một lúc thấy không nguy hiểm mới yên tâm.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc cũng không có vẻ gì chán ghét mới nói: “Hắc Long theo anh mười mấy năm rồi, nó tuyệt đối nghe lời hơn em.”
“Chó nghiệp vụ à?” Thủy An Lạc nhìn chú chó đen kia một lượt, không ngờ nó lại lớn đến thế.
Sở Ninh Dực nhướng mày, “Ừ, sau khi nó giải ngũ anh liền đưa nó về, chỉ là nuôi ở chỗ khác thôi.” Nhưng lần này vì có chuyện nên anh mới đem Hắc Long về đây.
Bình luận facebook