Nếu anh làm vậy, Thủy An Lạc sẽ là người đầu tiên trở mặt với anh.
Lúc Kiều Nhã Nguyễn nhận được điện thoại của Thủy An Lạc, cô thiếu chút nữa cười chết ở trong nhà.
Kiều Nhã Nguyễn cười chán chê xong mới mở miệng nói: “Mày không biết search Baidu* à?”
*Baidu: Một trang mạng tìm kiếm thông tin giống như Google.
“Baidu cũng công cốc, không biết lão ấy tìm cái đề này ở đâu ra. Nói tóm lại là tao cũng chẳng tìm ra được.” Thủy An Lạc gục xuống bàn tiếp tục than vãn.
“Mày chụp qua đây tao xem nào.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền mở máy vi tính lên.
Thủy An Lạc gật đầu, chụp máy gửi ảnh chụp cho cô nàng.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi trước máy tính mở hình ảnh cô vừa gửi tới ra, nheo mắt lại nhìn từ đầu đến cuối một lượt.
[Lão Phật gia: Cô nương à, thế này mà mày còn không hiểu?]
[Tiểu Lạc Tử: Không hiểu mà.]
[Lão Phật Gia:...]
[Lão Phật Gia: Trên đời này cũng chỉ có Sở tổng nhà mày cần mày thôi, phải người khác thì đã đá mày đi lâu rồi.]
[Tiểu Lạc Tử:...]
Kiều Nhã Nguyễn gửi đáp án qua.
[Lão Phật Gia: Thế mày không định tốt nghiệp à? Danh sách được cử đi học nghiên cứu sinh có tên tao rồi, còn là ở trường mình nữa đấy.]
[Tiểu Lạc Tử: Tao khác mày, mày với anh Sở đều là thiên tài. Hai người suốt ngày được tiến cử đi học. Tao chỉ cần tốt nghiệp được thôi đã là tốt lắm rồi. Con đường nghiên cứu sinh, tao đừng nghĩ đến thì hơn.]
[Lão Phật Gia: Sao nghe thảm quá vậy?]
[Tiểu Lạc Tử: Lão Phật Gia, tao thật sự ngu đến hết thuốc chữa rồi à?]
Lão Phật Gia:...
Kiều Nhã Nguyễn nhìn câu nói cuối cùng của Thủy An Lạc, nghĩ một hồi rồi mới bắt đầu gõ tiếp.
[Lão Phật Gia: Tiểu Lạc Tử, nghe ai gia nói một câu, ba trăm sáu mươi nghề nghề nào cũng có trạng nguyên, trình độ của mày về tim chẳng phải cao hơn tao nhiều đấy sao?]
[Tiểu Lạc Tử: Tao là Sát Thủ đấy. Tao không muốn gây tai họa cho người ta, chỉ muốn lấy được cái bằng tốt nghiệp thôi.]
[Lão Phật Gia: Ước mơ của mày thì sao? Nguyện vọng chữa khỏi mọi căn bệnh tim của mày thì sao?]
[Tiểu Lạc Tử:...]
Hai tay Thủy An Lạc ôm lấy đầu gối của mình, nhìn cuộc đối thoại trên màn hình.
Kiều Nhã Nguyễn cũng ôm gối, hơi nghẹo đầu, chắc chính bản thân Thủy An Lạc cũng vẫn chưa rõ được tương lai sau này.
***
Thủy An Lạc không biết bữa tiệc nội bộ của Sở Thị quy mô lớn đến đâu.
Cô vừa thức dậy, thím Vu đã bắt đầu chỉnh trang cho cô.
Lễ phục là do Sở Ninh Dực bảo người đưa tới. Thủy An Lạc mở hộp ra xem, bên trong là một bộ sườn xám màu trắng ngà, viền được may bằng nhung, mang đến chút cảm giác tươi trẻ nghịch ngợm.
Bộ sườn xám đầu tiên của cô là do Hà Tiêu Nhiên tặng.
Đây là bộ thứ hai.
“Bộ đồ này đẹp quá, quan trọng nhất là có thể giữ ấm, vẫn là thiếu gia suy nghĩ chu đáo nhất.” Thím Vu cười nói.
Thủy An Lạc cười ha hả, trong lòng không nhịn được nghĩ, quan trọng là còn bảo thủ nữa.
Tiểu Bảo Bối còn nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Thái tử tham gia tiệc tùng của Sở Thị, cho nên cũng ăn diện vô cùng bảnh chọe.
Nhóc mặc một chiếc quần dây đeo, đội một chiếc mũ nồi.
“Lần này chỉ cần thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia xuất hiện thôi, nhất định sẽ lấn át tất cả.” Thím Vu vui vẻ nói.
Ba giờ chiều, Sở Ninh Dực quay về đón hai mẹ con. Thủy An Lạc khoác một chiếc áo lông bên ngoài, khiến bộ lễ phục của cô được bao gọn bên trong. Tiểu Bảo Bối cũng khoác một chiếc áo lông thật dày, bọc thân thể nhỏ bé của cậu nhóc lại.
Sở Ninh Dực tựa ở cửa nhìn hai mẹ con, hai người cùng chớp đôi mắt to nhìn lại anh.
Đây là lần đầu tiên Sở Ninh Dực đưa người nhà tới tham gia tiệc thường niên.
Tiệc thường niên của Sở Thị cho phép mang người thân theo, đương nhiên cũng chỉ giới hạn vợ và con. Nhưng mọi năm Sở Ninh Dực đều đi một mình, ngay cả năm kết hôn với Thủy An Lạc cũng vậy, cô cũng không đi cùng.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook