Sở Ninh Dực nhướng mày nhưng không hỏi gì thêm nữa.
“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối vươn hai cái tay ngắn cũn tìm mẹ, ở trên sân khấu thật sự quá nhàm chán.
Thủy An Lạc cũng đưa tay đón lấy con trai, nhìn gương mặt trắng nõn của con trai mình, còn lâu mới có chuyện cô lợi dụng cục cưng nhà mình để ở lại bên Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực không hề bỏ qua đôi chân mày hơi nhíu lại của cô, nhưng vẫn lặng yên không hỏi gì nữa.
Chương trình biểu diễn tại buổi tiệc thường niên đều do các bộ phận đóng góp.
Đương nhiên bốn vị phu nhân cũng không ngoại lệ, riêng vợ của Quản lý thì không bởi vì cô ấy đang mang thai.
Tiểu Bảo Bối không có hứng thú với mấy trò biểu diễn này. Nhóc chỉ tựa vào lòng mẹ lạnh nhạt nheo mắt nhìn mọi người.
Phản ứng của Tiểu Bảo Bối và Sở Ninh Dực giống y hệt nhau, rõ ràng là chẳng hứng thú gì với mấy tiết mục này cả.
Nhưng với cương vị là tổng giám đốc thì anh vẫn phải ngồi ở đây.
“Chó chó~” Tiểu Bảo Bối quay đầu lại nhìn mẹ mình rồi mấp máy cái miệng, con nhớ Hắc Long rồi, ở đây chẳng có gì hay cả.
“Khi nào chúng ta về nhà rồi sẽ chơi với Hắc Long được không nào?” Thủy An Lạc nhỏ giọng khuyên nhủ con trai.
“Nhà nhà~” Tiểu Bảo Bối vừa nói vừa giơ tay chỉ ra bên ngoài.
Sở Ninh Dực nhướng mày, đây đúng là câu nói mà anh đang chờ con trai mình thốt ra đây.
Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực ôm lấy Tiểu Bảo Bối thì không nhịn được phải chớp mắt một cái, mục đích của Sở tổng thật quá mịt mờ, cô hoàn toàn nhìn không ra!
Sở Ninh Dực lấy cái lý do con trai quấy nhiễu nên phải rời khỏi bữa tiệc sớm, còn ai nói được gì nữa đây, người ta rõ ràng là một người ba tốt mà.
Trước khi đi, Thủy An Lạc vào nhà vệ sinh một lát. Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đứng chờ bên ngoài.
Nhà vệ sinh là một nơi rất thần kỳ.
“Cái con bé vừa rồi ấy, đúng là chẳng khác gì trên mạng người ta nói cả, chẳng phải cũng chỉ dựa vào người nhà mình thôi sao?”
Đây là lời của phu nhân số hai.
“Vậy cũng đâu còn cách nào khác? Em họ tôi làm giảng viên ở đại học Y đây này. Cô không biết thành tích của cô ta thối nát đến cỡ nào đâu!” Phu nhân số bốn nói một cách khinh bỉ.
“Đúng là Sở tổng mù mắt rồi, thế quái nào anh ấy lại nhìn trúng một kẻ không học vấn không nghề nghiệp như vậy chứ!” Phu nhân số hai tiếp tục nói.
“Người ta có con trai đó, một Tiểu Thái tử cũng nặng hơn mười mấy hai mươi tấm bằng của chúng ta đó! Được rồi, đi thôi, còn phải biểu diễn nữa!”
Tiếng bước chân ngày càng xa, Thủy An Lạc bước ra khỏi phòng vệ sinh, lúc này không còn ai đứng chỗ bồn rửa tay nữa.
[”Đúng là Sở tổng mù mắt rồi, thế quái nào anh ấy lại nhìn trúng một kẻ không học vấn không nghề nghiệp như vậy chứ!”]
Thủy An Lạc đi tới bồn rửa tay, vừa rửa vừa nghĩ về những lời mà bọn họ nói.
“Những người như vậy luôn tự coi mình hơn người nhưng lại đi ghen tị với người khác, không cần để ý đến bọn họ đâu.”
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương thì thấy phu nhân của Quản lý đang rửa tay, dáng vẻ của cô vẫn lạnh lùng y như ban nãy.
Thủy An Lạc khẽ gật đầu một cái, vị phu nhân kia rửa tay xong thì mỉm cười với cô rồi mới xoay người rời đi.
Lúc Thủy An Lạc ra ngoài thì thấy Sở Ninh Dực với Tiểu Bảo Bối đang chơi ngọn đèn trên tường. Hai người này rõ ràng là chờ đến phát chán rồi mà.
“Sao đi lâu thế hả?” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.
Thủy An Lạc lắc đầu: “Không sao, nhà vệ sinh mà, đó chính là nơi chứa đầy ba cái tin đồn nhảm đấy. Em tiện thể thì nghe thêm vài chuyện thôi.” Thủy An Lạc dứt lời liền đưa tay ra đón lấy Tiểu Bảo Bối.
Sở Ninh Dực đưa hai mẹ con quay lại xe, rốt cuộc vẫn nhướng mày hỏi: “Sao em không đáp trả bọn họ vài câu?”
“Em nói này anh Sở...” Sau khi ngồi lên xe, Thủy An Lạc nhẹ nhàng nói: “Anh đang làm kiểm tra cuối năm, coi em là mồi đấy hả?”
Sở Ninh Dực thỏa mãn nhướng mày: “Ai bảo vợ anh ngốc chứ, em là mủ thôi, nào nói nghe coi, cảm giác thế nào?”
Thủy An Lạc đảo tròn đôi mắt, cuối cùng cười tít mắt nói, “Cầu xin em đi.”
Bình luận facebook