Thím Vu đang ngồi dưới đất dán dán cái gì đó lại, chưa kể trên sàn nhà vẫn còn một bãi nước tiểu chưa kịp dọn đi, mà trong bãi nước tiểu còn có vài mẩu giấy bị xé nát.
“Nó xé nát thẻ dự thi của em, còn tè vào đó nữa!” Thủy An Lạc hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Bảo Bối vẫn đang thút tha thút thít trong lòng daddy nhà mình kia.
Sở Ninh Dực: “...”
Tiểu Bảo Bối vẫn lẳng lặng khóc, nhưng không dám ho he câu nào.
“Chẳng phải đã thi xong rồi sao? Có dùng nữa đâu.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.
“Còn có cả tài liệu những trọng điểm trong kỳ thi cuối cùng của em nữa, đều bị con trai anh phá hết rồi!” Thủy An Lạc giậm chân nói. Tụi trẻ con cứ như sinh ra là để làm người lớn phát điên lên vậy. Cô chỉ mới đi vệ sinh có một tí vậy mà lúc cô quay lại thì đất trời đều đảo lộn hết cả lên rồi.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai.
Cái này thì hơi quá đáng rồi!
Mẹ con đã học hành không ra sao rồi, con còn xé nát trọng tâm ôn tập của mẹ nữa là sao.
“Khụ khụ...” Sở Ninh Dực ho khan một tiếng: “Trọng tâm ôn tập bị xé rồi thì in thêm một bản nữa là được, em đâu cần phải mắng con như thế!”
Tiểu Bảo Bối vẫn thút thít, đôi mắt to ngân ngấn nước tủi thân nhìn mẹ đầy mong mỏi.
Thủy An Lạc tức giận trừng mắt nhìn nhóc một cái rồi quay đi cùng thím Vu tiếp tục dán tài liệu ôn tập lại.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai đang tủi thân, con đem cọng rơm cứu mạng của một kẻ học dốt xé nát thì còn hỏi tại sao mà bị đánh.
Tiểu Bảo Bối cảm thấy mình rất vô tội, rõ ràng con chỉ xé mấy tờ giấy thôi mà, sao mẹ lại đánh con thế chứ?
Để tránh cho Tiểu Bảo Bối lại bị ăn đòn lần nữa nên Sở Ninh Dực liền ôm con trai lên lầu luôn.
Thủy An Lạc gọi điện hỏi Kiều Nhã Nguyễn hỏi mấy câu bị xé nát không thể ghép lại. Sau khi cô bạn thân biết chuyện gì đã xảy ra liền không chịu nổi mà cười lăn ra.
“Con nuôi của tao quá giỏi!” Kiều Nhã Nguyễn cười nói.
“Cút, giờ tao đang nghi là tao sinh ra một thằng con giả đấy!” Thủy An Lạc tức giận nói, rồi tiếp tục hỏi thêm mấy câu hỏi bị xé mất trong tài liệu.
Kiều Nhã Nguyễn cười chán rồi cũng chịu nói đáp án cho cô.
Thủy An Lạc viết hết xong xuôi, hai con mắt vẫn sưng húp, vừa nãy vì tức quá nên cô cũng khóc luôn.
“Tao nói này, còn về phần mày thì sao?” Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy tiếng sụt sịt không nhịn được mà cười nói.
“Một thánh học như mày thì biết cái gì?” Thủy An Lạc khịt mũi, may mà mấy kỳ thi cần thẻ dự thi đều đã xong hết cả rồi nếu không... chắc cô sẽ khóc mù cả mắt mất.
“Này, cái vụ kia ấy, tao nghĩ kỹ rồi, hôm Tết tao sẽ đi với mày!” Kiều Nhã Nguyễn bỗng lên tiếng.
Thủy An Lạc hơi bất ngờ, một lát sau mới trả lời: “Được, nhưng mà tên Phong điên kia cũng đến đấy nhé!”
“Tao biết!” Kiều Nhã Nguyễn hít sâu một hơi, chính là vì Phong Phong nên cô mới đi. Cô phải đem tiền trả lại cho anh ta, như vậy thì mọi chuyện mới có thể cắt đứt sạch sẽ được.
Mặc dù Thủy An Lạc rất tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ đồng ý tắp lự.
Nói chuyện xong, thím Vu khuyên nhủ cô vài câu rồi rồi đi thu dọn bãi nước tiểu của Tiểu Bảo Bối ở phòng khách.
“Kiều Nhã Nguyễn, đừng ngốc nữa. Mày với anh ta không phải là người của cùng một thế giới đâu!” Kiều Nhã Nguyễn thì thầm rồi đặt di động lên trên bàn, đứng dậy đi toilet.
Thủy An Lạc cúp máy xong vẫn ôm lấy di động của mình. Cô vẫn không hiểu tại sao Kiều Nhã Nguyễn lại bỗng dưng đổi ý chịu đến buổi tụ họp chứ?
Thủy An Lạc đứng dậy cầm lấy tài liệu đã được dán lại đi lên lầu.
Tiểu Bảo Bối nằm với ba mình trên giường, cái miệng nhỏ ê a nói ngôn ngữ của hành tinh mẹ, nhưng vẫn còn hơi thút thít.
Sở Ninh Dực đang ngẩn người, không sai, anh mà lại ngẩn người ra đấy!
Đây là giây phút Sở Ninh Dực ngẩn người ngàn năm khó gặp, thế mà cô lại thấy được cảnh tượng đó!
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook