Thủy An Lạc ngây người bước từ trong nhà đi ra, trong đầu cứ văng vẳng những gì ba cô đã nói.
Mười năm trước, Viên Hải từng đến nhà cô là để nói với ba cô rằng bán tin mật có thể kiếm được tiền. Ba của cô vì tin tưởng Viên Hải mà thành ra cãi nhau với mẹ của cô. Mà vụ nổ bom năm xưa chính là do Viên Hải đã phát hiện ba của cô nghi ngờ ông ta cho nên mới lập kế kim thiền thoát xác.
Nhưng cũng chính vì vụ nổ bom đó mà phá hủy cả Sở Ninh Dực và An Phong Dương.
Ba cô nói, bọn họ đã giám sát Viên Hải hơn hai mươi năm, cũng có thể là vì những quy củ mà Thủy An Lạc không thể nào hiểu nổi nên bọn họ chỉ có thể giám sát chứ không thể bắt ông ta hoặc cho người ám sát.
Trong mắt Thủy An Lạc thì chuyện này thật nực cười, chỉ vì ba cái quy củ chết tiệt đó mà hại biết bao người mất mạng.
Bi kịch sáu năm trước.
Sở Ninh Dực phải xuất ngũ.
Là vụ nổ giả chết của Viên Hải năm đó.
Lý Hạo chết cũng chính là bi kịch năm đó.
Thảo nào Lý Tử lại hận Viên Giai Di đến như vậy.
Khó trách tại sao mặc dù không phải chính tay Viên Giai Di hại chết Lý Hạo nhưng Lý Tử vẫn đem mọi tội danh gán lên người cô ta.
Khó trách tại sao Cố Thanh Trần lại căm hận Viên Giai Di như vậy.
Lý Tử, thầy của cô, tại sao một người thông minh kiệt xuất đến như vậy lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô.
Anh ta nói là Mặc Lộ Túc bảo anh ta tới.
Mà cô lại cứ thế tin vào lý do đó,
Bây giờ Viên Hải lại một lần nữa muốn mở cánh cổng lớn của thành phố A.
Nhưng mà ông ta đâu chỉ mở ra mỗi cánh cổng lớn của thành phố A, mà còn là mở ra vết sẹo trong lòng An Phong Dương và Sở Ninh Dực.
Đó là hai người mà cô kính trọng giống như ba của mình.
Từ sau khi Sở Ninh Dực nổi giận với cô chỉ vì bộ quân trang thì Thủy An Lạc đã biết, vết sẹo này của anh đã rất sâu.
Làm sao cô có thể tự tay bóc trần vết sẹo của anh ra như vậy.
“Cẩn thận...” Âm thanh gấp gáp của Sở Ninh Dực đột nhiên vang lên, sau đó cô liền bị ai đó ôm lấy rồi ngã sang một bên.
Thủy An Lạc sững sờ, cô ngẩng đầu nhìn dòng xe đang tới lui, tiếng động cơ rung trời vậy mà vừa rồi cô cứ thế đi thẳng ra đường cái không hề hay biết.
“Thủy An Lạc! Em nghĩ cái quái gì vậy, không muốn sống nữa à?” Sở Ninh Dực giận điên người quát lên, anh mạnh mẽ kéo tay Thủy An Lạc đứng dậy.
Thủy An Lạc bị tiếng rống làm đau cả màng nhĩ. Cô chưa kịp phản ứng gì thì đã bị anh hung hăng hôn lấy.
Đau...
Đau buốt tận xương...
Nỗi đau từ gan bàn chân len lỏi thấm vào trong tim.
Thủy An Lạc khẽ rên lên một tiếng. Cô không nhịn được mà giơ tay khẽ đẩy người đàn ông ra.
“Thủy An Lạc! Em bị cái quái gì vậy, là não bị nhúng nước cho nên chạy đến đây để xe đâm vào người sao? Hừ, không đúng, đầu em vốn đã toàn nước rồi, em muốn chết thì để ông đây dứt khoát bóp chết em cho rồi, đừng đi ra hại người...”
Sở Ninh Dực còn chưa nói hết thì đã bị Thủy An Lạc bất ngờ nhón chân lên ôm chầm lấy anh.
Sở Ninh Dực, anh bảo vệ em chu toàn bấy lâu này, lần này đến lượt em, dùng hết tất cả những gì có thể em cũng chỉ cầu cho anh được bình an.
Thủy An Lạc yên lặng nhủ thầm trong lòng.
Sở Ninh Dực bất ngờ bị ôm lấy thì hơi sửng sốt nhưng ngay lập tức vòng tay ôm lấy eo cô: “Em làm sao vậy?” Sở Ninh Dực dịu dàng lên tiếng hỏi.
“Em đau chân.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói sát bên vành tai của anh.
Chân của cô đau thật, đau rát.
Sở Ninh Dực nghe cô nói vậy thì khe khẽ nhíu mày. Anh cúi đầu nhìn hai chân đang đứng không được bình thường của cô thì dứt khoát vác người lên vai rồi đi vào trong công ty.
Vác người lên vai!
Vác lên vai!
Vác!
Thủy An Lạc cảm thấy mình nên trốn đi cho rồi.
Tình huống nam chính dịu dàng ôm lấy nữ chính theo tư thế ôm công chúa đâu?
Vì sao đến cô thì lại thành bị vác!
Vác đó!
“Sở Ninh Dực...” Thủy An Lạc giãy dụa, nhưng mà kết quả chỉ là bị ai kia tét mông một phát.
Chờ đã, đây là chỗ nào?
Thủy An Lạc hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn ngó tình cảnh xung quanh.
Bình luận facebook