Mấy cái mụn nước dưới gan bàn chân của Thủy An Lạc được chọc vỡ xong để tầm vài ngày đóng vẩy lại sẽ không còn gì nghiêm trọng nữa, nên cô cũng chẳng có chút lo lắng.
Nhưng cô vẫn để tâm một điều, không hiểu sao Sở Ninh Dực lại không hỏi cô đi đứng thế nào mà thành ra như vậy.
Vì anh biết rồi sao?
Hay anh không để ý?
Thủy An Lạc phải đánh bay ngay cái ý nghĩ thứ hai ra khỏi đầu, không thể có chuyện anh không để tâm tới cô được.
Nhưng nếu là cái thứ nhất... Thủy An Lạc nghĩ thôi cũng thấy run cả người.
Anh ấy biết rồi?
“Trời ơi tổ tông của tôi ơi, cô lại làm sao thế này?” Thím Vu kêu lên, đặt điện thoại xuống cuống cuồng đi tới.
LẠI...
Chữ này hay ghê.
Thủy An Lạc cười hề hề rồi lại rụt cổ lại, “Cháu tham gia một cuộc thi ma-ra-tông nên bị vậy, đúng, là chạy ma-ra-tông đấy.”
Thím Vu nghe vậy cũng cười ha hả, bó tay với cô, rồi lại vào bếp lấy cho Thủy An Lạc một cốc nước.
***
Thủy An Lạc cứ ôm cái bụng tò mò của mình như thế suốt, rồi cuối cùng Tết Nguyên Đán cũng đến.
Mới sáng sớm, Sở Ninh Dực đã gọi điện cho Hà Tiêu Nhiên, bảo tối mới tới ăn cơm với hai ông bà, còn ban ngày thì tụ tập với hội An Phong Dương.
Thủy An Lạc ngồi trên giường thay quần áo cho Tiểu Bảo Bối, “Con trai mẹ ăn mặc đẹp trai để mẹ con mình đi gặp Tiểu Miên Miên nào.”
“Em gái~” Tiểu Bảo Bối cười khanh khách lên.
“Phải phải, gọi em gái còn thuận miệng hơn gọi mẹ rồi, con đúng là cái đồ mê gái.” Nói rồi, Thủy An Lạc liền mặc cho Tiểu Bảo Bối một chiếc quần yếm ngộ nghĩnh.
Tiểu Bảo Bối cười thích thú, ngoan ngoãn ngồi im để mẹ mặc quần áo cho mình.
Kiều Nhã Nguyễn lái xe tới đây rồi đi cùng Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc lấy đồ trước đây mua cho Kiều Nhã Nguyễn ra đưa cho cô.
Kiều Nhã Nguyễn nhận lấy đồ rồi lại nhìn Thủy An Lạc đang đi đôi giày vải bệt, “Chậc chậc chậc, gái à, ngày nào gái không bị thương thì gái không chịu được hả?”
“Biến đi.” Thủy An Lạc lườm Kiều Nhã Nguyễn một cái.
Lúc họ tới thì đã thấy Phong Phong ở đó sẵn, đang nhàm chán ngồi trong phòng khách xem tivi.
Thủy An Lạc không cho Sở Ninh Dực “vác” mình, nên được Kiều Nhã Nguyễn đỡ vào nhà.
Phong Phong vốn định phàn nàn chuyện họ tới muộn, nhưng không ngờ vừa ngẩng lên lại nhìn thấy Kiều Nhã Nguyễn đầu tiên.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo gió đơn giản, bên trong là chiếc áo lông mỏng, mặc quần bò, trông rất “hợp gu“.
Mái tóc dài của Kiều Nhã Nguyễn được buộc lên, mặt mũi vẫn trắng trẻo, nhìn không béo lên cũng chẳng gầy đi.
“Để em đi xem chị dâu thế nào.” Nói rồi Thủy An Lạc lại bảo Kiều Nhã Nguyễn đỡ cô đi.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, nhưng nghe vậy cũng đưa Tiểu Bảo Bối vào rồi mới vào phòng làm việc với An Phong Dương.
Thủy An Lạc vừa ngồi xuống giường, Tiểu Bảo Bối đã bò trên giường tới chỗ em gái, cười ngốc nghếch.
Con trai nhà cô đúng là đồ dại gái mà.
“Không phải ai kia có việc à? Đi đi, cho cưng không gian đấy.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.
“Hứ, xem như mày thông minh.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong cũng ra ngoài luôn.
Thủy An Lạc cười, lại cúi đầu nhìn Tiểu Miên Miên, còn chưa được một tháng mà trông đã bụ bẫm lắm rồi, còn rất đáng yêu nữa.
“Chân em sao thế?” Mân Hinh lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, hôm qua em gặp ba em nên nghe được một chuyện rất bất ngờ, nhất thời kích động nên đi lại có hơi nhiều ấy mà.” Thủy An Lạc nói rồi lại nhìn chằm chằm vào Mân Hinh.
Trong mắt Mân Hinh có gì đó lóe lên, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
“Em phải chú ý vào chứ, bị bọng nước lên như thế chắc đau lắm.” Mân Hinh lại càng tỏ ra lo lắng hơn.
Thủy An Lạc hít sâu một hơi, hai tay dần siết chặt lại.
“Cái tên bị ba em gạch đi, là chị sao?” Thủy An Lạc bỗng cất tiếng hỏi.
Cô biết, có lẽ Sở Ninh Dực và An Phong Dương cũng sắp quay trở lại rồi, nên cô không còn nhiều thời gian để vòng vo với Mân Hinh nữa.
Bình luận facebook