Bạch Dạ Hàn chỉnh sửa lại hợp đồng đâu vào đấy xong thì nói: "Chỉ cần Thủy An Lạc ký tên lên thì hợp đồng này sẽ có hiệu lực."
Sở Ninh Dực gật đầu.
"Nói coi, cậu thật sự không cần tôi vạch hộ cho một bản thỏa thuận kết hôn à?"
"Cậu có thể biến được rồi đấy."
"Cậu đúng là cái đồ qua cầu rút ván mà." Bạch Dạ Hàn nói rồi đứng dậy chỉnh trang lại quần áo của mình, sau đó mới ngờ ngợ nói: "Chúc hai người may mắn, tôi phải nghỉ phép đây, thời gian tới đừng có tìm tôi đấy."
Sau khi Bạch Dạ Hàn đi khỏi, trời bỗng đổ mưa to.
Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.
***
"Lại mưa nữa rồi." Thủy An Lạc vừa đi khám bệnh về liền nằm bò cả người ra bàn nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài.
"Hè năm nay mưa nhiều quá, đúng là một mùa hè không yên bình mà." Kiều Nhã Nguyễn tặc lưỡi nói rồi hỏi: "Chiều về bằng gì đấy?"
"Đi xe bus thôi, làm gì có tiền mà đòi gọi taxi."
"Đáng thương quá cơ, để chị về cùng cưng nhá." Kiều Nhã Nguyễn chép miệng nói, cô biết tình trạng hiện nay của Thủy An Lạc. Cô nàng đang cự tuyệt Sở Ninh Dực nên tất nhiên sẽ không nhận tiền của anh ta.
Mà đối với một cô nhóc không có mẹ ở bên như Thủy An Lạc, dù nói Tiểu Bảo Bối được Sở Ninh Dực chăm sóc là lẽ tất nhiên và cũng đúng là cô đang ăn bám ở nhà họ Sở thật, nhưng mà cô tuyệt đối sẽ không cầm một cắc nào của Sở Ninh Dực.
"Vậy chỗ ở của mày thì thế nào rồi?" Thủy An Lạc nghển cổ lên hỏi.
"Chỉ ở có một tháng thì giờ khó tìm phòng lắm?" Thủy An Lạc ngẫm nghĩ, bỗng nhiên vỗ đùi đánh đét một cái.
"Sao tao lại quên được nhỉ, mày có thể ở nhà tao mà, mẹ tao không ở nhà, vừa hay mày có thể qua đó ở."
"Vậy xin hỏi, mày có cầm chìa khóa không?"
"Nói vớ vẩn gì thế, sao chị đây có thể không có chìa khóa được, nhà tao đó mày." Thủy An Lạc nói rồi lục lọi trong túi, cuối cùng lôi ra một chùm chìa khóa sáng loáng.
"Nhìn đi, mai mày có thể qua đó ở rồi."
"Chậc chậc chậc, cuối cùng cũng làm ra được một chuyện không bại não rồi." Kiều Nhã Nguyễn nhận lấy chìa khóa.
"Mẹ mày không để tiền ở nhà sao?"
"Nhà tao làm quái gì còn tiền, lần này mẹ tao đi du lịch chắc ôm hết đi rồi. Bà ấy còn ước gì bán được tao cho Sở Ninh Dực luôn ấy." Thủy An Lạc nói. Một lần nữa cô lại thêm chắc chắn chuyện mẹ mình đã cố tình làm vậy.
"Thôi mà, đứa bé đáng thương." Kiều Nhã Nguyễn không thể không bội phục tài trí của Long Man Ngân. Cô không ngờ bà lại có thể là ra chuyện "đập nồi dìm thuyền*" như thế.
*Đập nồi dìm thuyền: phá hủy mọi đường lui, chỉ có cách tiến về phía trước.
***
Tan tầm, Kiều Nhã Nguyễn và Thủy An Lạc cùng nhau lên xe bus. Tầm này người đi xe bus rất đông, hai người chen lấn mãi mới chen được vào mấy chỗ trống phía sau xe.
"Thật ra tao nghĩ là mày không nên chỉ vì chuyện này mà kết luận là người ta nghĩ như vậy, biết đâu tự dưng anh ta cảm thấy mày đáng yêu thì sao?" Kiều Nhã Nguyễn vừa bám lên tay vịn vừa nói.
"Sao mày không nói bỗng nhiên phát hiện tao đẹp hả?" Thủy An Lạc trừng mắt nói.
Nghe vậy, sắc mặt Kiều Nhã Nguyễn trong nháy mắt trở nên nhăn nhúm, nửa ngày trời mới mở miệng nói: "Mày đừng làm khó tao."
"Tao đánh chết mày giờ." Thủy An Lạc tức giận nói, đang định đánh Kiều Nhã Nguyễn thì xe bỗng nhiên dừng đột ngột, hại cô suýt nữa thì ngã sấp mặt, may mà Kiều Nhã Nguyễn kịp đỡ lấy cô.
Nhưng lúc ngẩng đầu lên, Thủy An Lạc lại nhìn thấy đằng trước có kẻ móc túi, cô đang định hô lên thì lại bị Kiều Nhã Nguyễn kéo lại: "Đừng hô."
Toàn thân Kiều Nhã Nguyễn lúc này cứng đờ, ngay cả sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, bàn tay siết chặt lấy cổ tay Thủy An Lạc như muốn bóp nát tay cô.
"Nhã Nguyễn, mày làm sao thế?" Thủy An Lạc vì đau mà nhíu mày nhìn Kiều Nhã Nguyễn, nhưng không hề hất tay cô ra.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook