Thủy An Lạc nghe thấy tiếng động, vội ôm cu cậu vào lòng, mắt nhắm nhưng tay thì vẫn vỗ.
Nhưng lần này Tiểu Bảo Bối không ngủ nữa, đôi mắt to tròn cứ đảo quanh nằm trong lòng mẹ, tay thì tóm lấy ngực mami nhà mình.
“Em em~ em em~”
Thủy An Lạc mở mắt, cúi đầu nhìn cậu con quý tử trong lòng, sao nó vẫn còn nhớ tới em gái vậy?
“Em giờ đang ở nhà em rồi.” Thủy An Lạc khẽ nói rồi hôn một cái lên mặt nhóc, thế là cũng tỉnh luôn không ngủ nổi nữa.
Sở Ninh Dực cau mày mở mắt ra.
Tiểu Bảo Bối quay lại, chớp mắt nhìn daddy nhà mình.
Thủy An Lạc nhẹ nhàng ôm con, toi rồi, lại làm ba con tỉnh rồi kìa.
Sở Ninh Dực lạnh lùng lườm hai mẹ con một cái rồi dậy xuống giường luôn.
Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt bĩu môi.
“Này, tay anh không được chạm vào nước đâu.” Thủy An Lạc kêu lên.
“Nước, nước~” Tiểu Bảo Bối học theo.
Sở Ninh Dực ra khỏi nhà tắm, đứng tựa vào cửa nhìn hai mẹ con, “Hai người đang song ca với nhau đấy à?”
Tiểu Bảo Bối bật cười khanh khách, tuy là nhóc chẳng hiểu ba đang nói gì cả.
Thủy An Lạc lại đặt Tiểu Bảo Bối lên giường, vẫy tay với Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực nhướng mày, đi tới.
Thủy An Lạc bảo anh cong lưng lại xuống mình, sau đó ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp vào eo, “Được rồi, cõng em vào phòng tắm đi.”
Sở Ninh Dực đứng dậy, cô lại quấn anh rất chặt, như thế anh không cần động tay nữa.
Sở Ninh Dực cõng cô đi. THủy An Lạc lấy chậu nước tới, bảo Sở Ninh Dực cúi thấp xuống, như thế cô có thể lấy nước dễ hơn.
Sở Ninh Dực nhíu mày, đây là động tác có độ khó cao đấy.
Anh cõng cô, tay cô với ra phía trước lấy nước, hai tay anh buông bên ngường, vì Thủy An Lạc không cho anh động tay vào.
Điều này cũng có nghĩa là, anh là chân của cô, còn cô là tay của anh.
Giờ họ thành... một người rồi!
Nghĩ tới đây, Sở Ninh Dực liền cảm thấy ấm lòng!
Thủy An Lạc vươn cổ ra lấy nửa chậu nước, lại nghĩ, “Anh nói xem em có bê nổi không?”
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn nửa chậu nước, lắc đầu.
Thủy An Lạc nghe ý kiến, đổ một ít nước ra, lại nhìn Sở Ninh Dực, anh vẫn lắc, thế là cô liền cáu: “Còn đổ nữa là không đủ nước rửa mặt nữa đâu.”
“Anh đứng im đừng cử động.” Thủy An Lạc cuống cuồng nói, hai chân lại kẹp chặt hơn, cố gắng vươn tay ra, nhưng tay cô ngắn quá, nên bê kiểu gì cũng bị sát cái chậu vào miệng Sở Ninh Dực.
Động tác này khó quá đi mất!
“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối nằm ở ngoài gọi mẹ.
Thủy An Lạc từ bỏ, cái này khó quá rồi.
Quan trọng là con trai vẫn còn ở ngoài kìa, cô sợ cu cậu sẽ rơi khỏi giường mất.
“Haiz, thôi ra ngoài trước đã.” Thủy An Lạc thở dài.
Quả nhiên, hai người mà muốn nhập lại làm một thì đúng là khó thật, quan trọng là cô không thể bị thương nốt cái tay ngắn này được.
Nghĩ thì đẹp lắm, nhưng sự thật thì tàn khốc.
Nghĩ lãng mạn lắm, nhưng sực thật lại rất nhảm.
Sở Ninh Dực nhíu mày, nhìn gương mặt hụt hẫng của cô trong gương.
Anh biết cô không muốn nhờ thím Vu giúp, thật ra tay anh cũng không nghiêm trọng đến thế, nhưng mà cảm giác có người quan tâm thật sự rất thích.
“Ma ma~ ma ma~” Tiểu Bảo Bối gọi quýnh lên, kéo chăn bò ra định tụt xuống giường.
“Mẹ đây, mẹ đây.” Thủy An Lạc thưa lên, vỗ vỗ vai Sở Ninh Dực, bảo anh cõng mình ra ngoài, nếu không thằng nhóc kia sẽ rơi xuống thật mất.
“Còn một cách nữa.” Sở Ninh Dực nhướng mày nói.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook