Thủy An Lạc hơi cúi đầu, nhưng không nói gì cả.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng Tiểu Bảo Bối thỉnh thoảng bi bô gì đó.
“Cho nên, trước đây là ba cố tình để Thủy An Kiều nhắm vào con? Thậm chí chuyện ba đuổi con và mẹ đi cũng là cố tình sao?” Thủy An Lạc khẽ hỏi.
Vấn đề này, có lẽ chỉ để hỏi mà thôi, cô cũng không hy vọng ba sẽ trả lời.
Mà đáp án kia, tuy rất bất công đối với cô, nhưng cô lại chẳng thể trách cứ ai được cả.
Thủy Mặc Vân tựa vào đầu giường, khép hờ hai mắt lại.
“Mẹ con không hợp ở lại bên cạnh một người không có tương lai gì như ba.” Thủy Mặc Vân hờ hững nói, giống như chỉ đang nói một câu không quan trọng gì.
Đau!
Tim thắt lên từng cơn đau đớn!
Nỗi đau ấy nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.
Ba đang sợ cái gì, cô hiểu.
Ông đã sớm chuẩn bị tinh thần sẽ chết cùng chỗ với Viên Hải rồi.
Vậy nên ông lo liệu cho người ông yêu được yên bề, chu đáo lo liệu cho cả đứa con gái mà ông thương yêu.
Như vậy ông mới có thể buông tay mà không phải lo lắng gì nữa.
“Tại sao không sớm giải quyết ông ta đi, ngay từ lúc mà mọi người bắt đầu nghi ngờ ấy?”
“Sau đó thì sao? Lại xuất hiện một Trương Hải, Hạ Hải mà bọn ba không thể nào khống chế được à?” Thủy Mặc Vân mở mắt, vươn tay xoa đầu con gái, “Tất cả mọi chuyện không hề đơn giản như con thấy đâu. Gã còn sống, thì sẽ không xuất hiện người thay thế; Nhưng nếu gã chết rồi, liệu chúng ta có khống chế được kẻ thay thế đó không? Những điều này không thể tính toán trước được, con hiểu không?”
Bàn tay đang buông thõng bên người Thủy An Lạc siết chặt lại.
Cô có hiểu không?
Cô hiểu!
Thế nhưng sự thấu hiểu này lại đau đớn quá!
“Ba tin con thế cơ à? Biết đâu con căn bản không phải là đối thủ của hai mẹ con nó thì sao.” Nếu cô không gây rối trong buổi tiệc sinh nhật hôm đó thì có lẽ kế hoạch của ông đã không thể tiến hành được rồi.
“Con có thể, bởi vì con là con gái của ba.” Thủy Mặc Vân cười nói.
Thủy An Lạc bỗng hít một hơi thật sâu, như thể đang áp chế một cảm xúc nào đó đang dâng lên.
“Vậy hiện giờ thì sao? Ba vẫn quyết định sẽ chết chung một chỗ với ông ta sao?” Thủy An Lạc cố gắng đè thấp giọng xuống nói.
Cô chưa từng nghĩ tới việc, có một ngày, cô lại có thể bình tĩnh nhắc đến chuyện này với ba mình như vậy.
Thủy Mặc Vân cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang cười với mình, trong mắt dường như xẹt qua một vẻ đau đớn.
“Ông~ ông~” Tiểu Bảo Bối hé cái miệng nhỏ cười.
Phải chết chung sao?
Ông hiểu Viên Hải, lại càng hiểu rõ khả năng của gã.
Nhưng giờ khi trông thấy Tiểu Bảo Bối thế này, hóa ra ông cũng là một người sợ chết mà thôi.
Thủy An Lạc cúi đầu, trong lòng vẫn có thứ gì đó bị đè nén nặng nề.
Cô nghĩ, chắc ba không yêu mẹ như ông vẫn nghĩ đâu.
“Ba, có rất nhiều cách để đối phó với Viên Hải, tại sao trong đầu ba chỉ nghĩ đến chuyện chết chung với ông ta thế?” Thủy An Lạc nhẹ nhàng nói, tựa như đang thở dài, lại giống như đang chất vấn.
Đầu ngón tay của Thủy Mặc Vân khẽ run lên, nhưng ông không đáp lại lời cô.
“Sở Ninh Dực, An Phong Dương, là ba không tin bọn họ, hay là ba chưa từng nghĩ tới?” Thủy An Lạc nói, tiếp tục ngẩng đầu nhìn ba mình.
Thế nhưng lần này, Thủy Mặc Vân vẫn không nói gì.
Cả căn phòng lại một lần nữa rơi vào trạng thái im lìm.
Thủy An Lạc hít sâu, thu hồi vẻ áp lực trên mặt, mỉm cười nói: “Ba kể cho con nghe về chuyện của ba mẹ đi.”
Chuyện giữa ông và Long Man Ngân sao?
Ánh mắt Thủy Mặc Vân ánh lên ý cười, mang theo sự dịu dàng duy nhất.
“Ba mươi năm trước, ba và mẹ con quen nhau, khi ấy ba vừa về dưới tay Fool, là vào lần làm nhiệm vụ đầu tiên.” Thủy Mặc Vân lên tiếng, ánh mắt sâu hơn, như lại có thể trông thấy cảnh tượng năm ấy vậy.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook