Cảm xúc tê dại truyền khắp cơ thể khi ngón tay mềm mại của cô véo nhẹ vào eo anh.
Nam Cảnh Hành nắm chặt lấy tay cô, “Đừng quyến rũ anh, bằng không anh sẽ mặc kệ đây có phải là ở nhà mình hay có ba mẹ anh không đấy”
Trình Dĩ An: “.”
Dù rất không phục nhưng Trình Dĩ An vẫn không dám nói nhiều, ngoan ngoan ngủ trong vòng tay của Nam Cảnh Hành.
Sáng ngủ dậy, vừa mở mắt ra cố đã nhìn thấy lồng ngực của Nam Cảnh Hành, thấy anh cười với cô.
“Chào buổi sáng” Giọng nói của Nam Cảnh Hành nghe có vẻ không hề ngái ngủ.
Trình Dĩ An thẹn thùng, “Anh đã dậy từ lâu rồi à?”
“Cũng không sớm hơn em bao nhiêu? Chỉ là lúc anh tỉnh dậy thấy cô còn đang ngủ, liền không nhịn được nhìn chăm chú dáng ngủ của cô, càng nhìn càng thấy không đủ, kết quả là anh đã nhìn cô cả nửa tiếng đồng hồ cho đến tận khi cố tỉnh dậy.
Trình Dĩ An vội xoa mặt, “Anh cứ nhìn chằm chằm dáng ngủ của em như vậy, dáng ngủ của em xấu lắm”
“Anh không thấy xấu” Nam Cảnh Hành nói, “Em ngủ rất ngoan, rất yên tĩnh, ngay cả hít thở cũng rất khẽ, gương mặt đỏ hây hây rất xinh đẹp.”
Trình Dĩ An nghe anh nói như vậy cảm thấy đó không phải là mình mà là người đẹp ngủ trong rừng.
Ai ngủ mà có thể đẹp như vậy chứ?
Nhìn biểu cảm của Nam Cảnh Hành vô cùng nghiêm túc.
Trình Dĩ An vừa vui mừng vừa thẹn thùng mỉm cười, dụi đầu vào lòng anh.
Hai tay Nam Cảnh Hành ôm chặt cô vào lòng, “Sao bây giờ em giống như chú cún con vậy?”
Trình Dĩ An chu môi, ví cố giống cái gì không ví, lại ví cô với cún con.
Nam Cảnh Hành ngây người trong giây lát, sau đó ôm cô lật người trên giường. Nhưng anh đã quên mất giường ở phòng ngủ cho khách không rộng cho lắm. Hai người đều nằm ở giữa giường, lăn sang bên cạnh lập tức rơi xuống đất.
Ông bà Nam đều đang ở phòng khách, đột nhiên nghe thấy tiếng động trên lầu truyền đến. Bà Nam cảm thán, “Ôi chao, Cảnh Hành cũng quá gấp rồi, Dĩ An còn nhỏ, sao nó có thể mạnh bạo như vậy chứ?”
Nam Ngô Trạch cũng liếc nhìn lên lầu, thanh niên sức lực đúng là tốt mà.
Bình luận facebook