Nam Cảnh Hành và Trình Dĩ An không biết rằng hai vị ở dưới lầu đã hiểu lầm bọn họ.
Trình Dĩ An vội chui ra khỏi lòng Nam Cảnh Hành, “Anh có sao không? Đau lắm hả?”
“Ừ, đau lắm!” Nam Cảnh Hành khẽ rên lên một tiếng, ngồi dậy, “Bởi vì phòng dành cho khách không trải thảm. Lần sau ở đây, em đến phòng ngủ của anh đi, cho dù bị ngã vẫn còn có thảm”
Trình Dĩ An: “.”
Hai người nhanh chóng bò dậy. Trình Dĩ An đi đến nhà tắm rửa mặt, Nam Cảnh Hành cũng quay về phòng ngủ của mình sửa soạn, thay đồ. Đến khi Trình Dĩ An sửa soạn xong đi ra đã nhìn thấy Nam Cảnh Hành đứng đợi bên cầu thang tầng hai.
“Anh đoán nếu em đi xuống một mình sẽ thấy ngại” Nam Cảnh Hành nói.
Trình Dĩ An cười ngọt ngào, nắm lấy tay anh.
Khi hai người nắm tay nhau đi xuống lầu đã nhận được ánh mắt trêu chọc của bà Nam, ngay cả Nam Ngô Trạch cũng liên tục nhìn hai người. Trình Dĩ An có chút hối hận.
“Sớm như vậy hai đứa đã dậy rồi à? Sao không nghỉ ngơi thêm một lát nữa hả?” Bà Nam hớn hở nói, “Thể lực của Cảnh Hành tốt, nhưng con cũng phải suy nghĩ cho Dĩ An đấy.”
Trình Dĩ An ngơ ngác, đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết thế?
Nam Cảnh Hành đã nhanh chóng hiểu được ý bà, chắc là vừa rồi hai người ngã trong phòng phát ra tiếng động khiến bà hiểu lầm. Anh lại nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Trình Dĩ An, may mà cô không hiểu.
“Hôm nay hai đứa có bận gì không? Không bận thì ở nhà đi” Bà Nam tỏ ý bà vẫn chưa đủ thân thiết với con dâu tương lai.
“Một lát nữa ăn cơm xong, con dẫn Dĩ An về trường một chuyến” Nam Cảnh Hành nói.
“Sao thế? Hôm nay ở trường của Dĩ An có hoạt động?” “Không phải, khó khăn lắm con mới thuyết phục được cô ấy chuyển đến chỗ con ở..” Nam Cảnh Hành nhắc đến chuyện này, mặt mày đều rạng rỡ.
“Được, vậy hai đứa mau đi làm cho xong đi. Đợi thu xếp xong nhớ dẫn Dĩ An quay về nhé. Sau này hai đứa sống với nhau rồi, làm chuyện gì cũng tiện”
Thế là khi Trình Dĩ An vẫn còn chưa hết lúng túng thì đã bị Nam Cảnh Hành kéo ra cửa, đi thẳng đến trường.
Bạn cùng phòng thấy Trình Dĩ An quay về rất vui mừng nhưng không ngờ lần này cô về thực chất là để thu dọn đồ đạc, mọi người đều lưu luyến bịn rịn.
Trình Dĩ An cũng có chút buồn. Bọn họ chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp, sau này gặp nhau e là cũng khó.
“Đợi tớ thu xếp xong, chúng ta cùng tụ tập nhé” Trình Dĩ An nói.
Các bạn cùng phòng có đồng loạt gật đầu.
Lúc vừa nói chuyện vừa thu dọn đồ đạc, Trình Dĩ An được biết bọn họ đều có ý sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại thành phố B.
“Nếu như các cậu không quay về thì càng tốt, tốt nghiệp xong chúng ta cũng có thể thường xuyên tụ tập”
Bình luận facebook