Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 755-764
Chương 755: Kết cuộc của Phan Kiều Như
Phan Kiều Như hốt hoảng che kín hai tai của mình và dùng sức lắc đầu, vẫn thét to như cũ. Cô †a bị điếc sao? Sao có thể như vậy được?
Người đàn ông nghĩ ngờ nhìn Phan Kiều Như.
Thấy cô ta cứ tự lắc lắc đầu như điên rồi, ông ta nằm tóc cô ta: “Cô đang làm gì đấy? Có phải cô chê ông mày không?”
Cũng không biết Phan Kiều Như lấy đâu ra sức mạnh, cô ta hung hăng đẩy người đàn ông kia ra rồi lập tức chạy về phía cửa. Nhưng không chạy được mấy bước, cô ta đã bị bắt trở lại. Lúc này, người đàn ông cũng không còn kiên nhắn nữa, ông ta dứt khoát dùng tay xé toang quần áo Phan Kiều Như.
Lúc đầu, ông ta còn nghĩ cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, mình nên dịu dàng với cô ta một chút, nhưng không ngờ người phụ nữ này lại không biết điều như thế.
Phan Kiều Như cố gắng giấy giụa, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ và mất hết hy vọng, đôi mắt trợn 1o, cô ta kéo lấy tay người đàn ông kia, định cắn ông ta. Nhưng ông ta đã từng chịu thiệt một lần, làm sao có thể phạm sai lầm lần thứ haï?
Phan Kiều Như ăn mặc rất ít, xé mở hai ba lần đã cởi sạch đồ trên người cô ta. Người đàn ông lộ ra một nụ cười dâm đãng và xấu xa, dùng tay cầm lấy nơi đầy đặn của cô ta và liên tục xoa nản.
Phan Kiều Như lắc đầu dữ dội, không kìm nén nỗi khóc thét lên: “Anh Quân! Bố ơi! Nhanh cứu con với!”
Người đàn ông lại tát vào mặt cô ta: “Cô còn dám gọi người đàn ông khác à?”
Trong tay lại càng xoa nắn hăng say, một tay khác đã thăm dò phía dưới của Phan Kiều Như.
Phan Kiều Như từng sống ở nước ngoài mấy năm. Ở nước ngoài, bầu không khí rất cởi mở và khá loại, tình một đêm cũng là chuyện cực kỳ bình thường. Chẳng qua từ khi cô ta quay về nước, định gả vào nhà họ Lâm nên cô ta không còn chơi bời lộn xôn nữa, nhưng từ lâu cô ta đã không còn là gái trinh gì nữa rồi.
Người đàn ông cố gắng trêu chọc, dùng thắt lưng da trói lấy hai tay Phan Kiều Như, sau đó tiếp tục dùng ngón tay dò xét bên trong. Phan Kiều Như cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, lại bị một người đàn ông trên đùa nối lên phản ứng, vị trí rậm rạp cũng bắt đầu trở nên ẩm ướt.
Người đàn ông không kìm nén được nụ cười: “Đúng là một con đàn bà thấp hèn!”
Phan Kiều Như đỏ mặt, trong lòng cô ta vô cùng xấu hổ. Cô ta cố gắng cắn chặt môi mình, cố kìm nén không để mình kêu lên thành tiếng.
Người đàn ông cũng lười phản ứng với cô ta, tự cởi quần mình ra rồi mạnh mẽ tự thân vận động.
Phan Kiều Như lập tức đau đến mức thét lên…
Bên kia, Lý Thành ngồi trong phòng làm việc của Lâm Quân, hai chân bắt chéo, cũng không hề có vẻ căng thẳng.
“Haizz… Tổng giám đốc Quân! Anh nói xem, anh làm như vậy có quá độc ác không?”
“Không phải ý nghĩ này do anh đưa ra à?” Lâm Quân nhíu mày nhìn Lý Thành. Có thể hai người không đánh nhau thì không quen biết, cũng có thể vì một lý do nào khác, nhưng anh phải thừa nhận là Lý Thành rất phù hợp với khẩu vị của anh Những người nghèo khác, ai thấy anh mà không a dua nịnh nọt, không ngờ Lý Thành lại có thể bình Tĩnh, thong dong như vậy.
Lý Thành bĩu môi: “Nói vậy cũng đúng! Nhưng tôi còn tưởng là anh vẫn biết thương hoa tiếc ngọc, đau lòng không nố ra tay đấy!”
“Tại sao tôi phải đau lòng vì cô ta?”
“Bên ngoài đều nói là anh và con gái nhà họ Phan có quan hệ với nhau mà, không đúng à?”
“Ai nói vậy?” Lâm Quân nhíu mày. Nếu lời như vậy mà truyền vào tai Lê Nhật Linh, không biết lại ồn ào, xảy ra chuyện quái quỷ gì đây! Thật đáng ghét!
Lý Thành vuốt tay: “Tôi quên rồi! Dù sao cuộc sống của những kẻ nhiều tiền như các người đều kỳ quái, muôn hình vạn trạng, chuyện gì không thể xảy rat”
‘Trán Lâm Quân giật giật, anh cũng lười quan tâm đến những lời không đáng tin cậy của anh ta: “Nhật Linh và đứa bé là ranh giới cuối cùng của ôi. Cô ta dám ra tay với bọn họ, tất nhiên cô ta cũng phải trả giá tương xứng”
“Vậy bước kế tiếp là gì? Cứ như vậ sao?”
Lâm Quân vuốt tay, nhíu mày nhìn Lý Thanh Hình như anh ta lại có ý tưởng quái quỷ gì rồi!
“Nhưng mà e rằng lý tưởng này thật sự quá đáng!” Lý Thành nhíu mày lắc đầu, giống như đột nhiên lương tâm trỗi dậy.
là xong rồi “Để cô ta nghiện ma túy, sau đó đưa cô ta đến nước Mỹ, vứt vào khu vực hỗn loạn nhất, sau này để cô ta tự sống tự chết đi!” Lâm Quân xoa xoa huyệt thái dương, mở miệng nói một cách lạnh nhạt giống như đang nói về một chuyện hết sức bình thường vậy.
‘Trán Lý Thành giật giật. Đúng là không nên trêu chọc một người đàn ông như Lâm Quân!
Dính vào ma túy, lại còn vào những chỗ hỗn loạn kia, chậc chậc chậc… Dùng mông cũng có thể nghĩ ra kết quả là gì!
Chương 756: Thăm hỏi sức khỏe của Hoàng Ánh
Kể từ khi Hạ Ly quay về nhà, cô bé không muốn rời khỏi Lê Nhật Linh. Mặc kệ Lê Nhật Linh đang làm gì, ở đâu, cô bé cũng lon ton chạy theo sau mông, có vẻ lần trước cô bé bị dọa sợ khủng khiếp. Lê Nhật Linh cũng rất đau lòng vì Hạ Ly, mấy ngày rồi cô không ra khỏi cửa mà chỉ ở nhà với cô bé.
Cả ngày ở nhà với Hòa Phong và Lâm Chí Linh, nấu cơm cho con rồi chơi trò chơi với mấy đứa bé, thời gian cũng trôi qua thật nhanh. Trong mấy ngày đó, cô còn đến bệnh viện thăm Hoàng Ánh.
Hoàng Ánh cũng không có bệnh gì nặng, không bao lâu sẽ khỏe hắn thôi, nhưng bà cũng không muốn về nhà rồi nhìn thấy Lâm Niệm Sơ, vì vậy bà dứt khoát ở lại bệnh viện thêm mấy ngày nữa Lê Nhật Linh vừa dẫn ba đứa bé tới là Hoàng Ánh lập tức vui vẻ quên trời quên đất, nhanh chóng bước xuống giường, đi đến trước mặt ba đứa bé và liên tiếp hỏi thăm, có vẻ thật lòng yêu thích mấy đứa bé này. Lê Nhật Linh nhẹ nhàng mỉm cười, tiện tay gọt một quả táo.
Hoàng Ánh sờ trán của Hạ Ly, đau lòng không chịu nổi, bà vội vàng hỏi thăm Lê Nhật Linh xem chuyện gì đã xảy ra.
Lê Nhật Linh còn chưa kịp mở miệng, Hạ Ly đã nhanh nhảu khai báo sạch sẽ.
Con nít không biết gạt người, hơn nữa đây là cháu trai của bà, Hoàng Ánh không có một chút nghi ngờ, nhưng bà lại càng nhíu chặt chân mày.
“Nhật Linh! Chuyện của Phan Kiều Như là sao vậy?” Hoàng Ánh đột nhiên quay mặt lại, nhớ tới tin tức gần đây trên tivi, hình như trên tin tức nói rằng cổ phiếu của Công ty Phan Gia hạ giá trên diện rộng, sau đó bọn họ mở buổi họp báo, công bố tin tức liên quan đến Phan Kiều Như. Nhưng bà thật sự không ngờ, chuyện này lại bởi vì Hạ Ly và Lê Nhật Linh!
Lê Nhật Linh ngẩng đầu, đưa quả táo đã gọt vỏ cho Hoàng Ánh, Hoàng Ánh nhận lấy. Trong ánh mắt bà cũng không có vẻ trách cứ hay vặn hỏi, chỉ loáng thoáng có vẻ lo lắng.
Lê Nhật Linh lắc đầu một cái, trên mặt xuất hiện một nụ cười nhẹ, cô an ủi Hoàng Ánh: “Mẹ à!
Không có chuyện gì đâu! Nói ra thì rất dài dòng, nhưng mà bây giờ Lâm Quân đã giải quyết xong chuyện này rồi, mẹ không cần phải lo lắng nữa!”
“Đã giải quyết sao?” Hoàng Ánh nhìn Lê Nhật Linh bằng một ánh mắt đầy vẻ nghỉ ngờ, ánh mắt Lê Nhật Linh rất bình tĩnh và tự nhiên, cô nhìn Hoàng Ánh và gật đầu một cái.
Hoàng Ánh nặng nề thở dài một hơi: “Mẹ chỉ lo lắng là con và đứa bé phải chịu oan ức thôi.
Lúc trước là mẹ có lỗi với con, nhưng con và Lâm Quân đã kết hôn, nếu sau này có chuyện gì, con cần phải nói với mẹ đấy!”
Trong lòng Lê Nhật Linh cũng hơi cảm động, cảm giác rất khó tả. Khi cô vừa mới gả vào nhà họ Lâm, dường như trong nhà họ Lâm, chỉ có một mình Hoàng Ánh đối xử tốt với cô, quan tâm đến cô.
Chỉ là sau đó thật sự xảy ra quá nhiều chuyện Bây giờ, ngay cả mẹ ruột mình là ai, có còn tồn tại trên thế giới này không, cô cũng không biết được.
Trong lòng cô cũng có những ước ao về bố mẹ mình, cho nên bây giờ, hình như tình cảm của cô đối với Hoàng Ánh rất vi diệu.
Nhưng lúc này cô không còn là Lê Nhật Linh của trước kia nữa, càng không cần khắp nơi đều phải dựa vào người khác. Hoàng Ánh nói như vậy, cũng không có nghĩa là cô sẽ thật sự bảo Hoàng Ánh làm gì.
Thân là một con người, chúng ta vẫn nên dựa vào bản thân mình thì tốt hơn. Hơn nữa, cô còn còn phải bảo vệ hai đứa con trai cưng và con gái yêu quý của mình Hoàng Ánh thấy Lê Nhật Linh đồng ý với một dáng vẻ nghiêm túc, cũng không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng bà cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Nếu Lê Nhật Linh thật sự có thể buông xuống lớp ngăn cách với bà, vậy một ngày nào đó, Lâm Quân cũng có thể không còn hận bà nữa.
Nửa đời trước, bà sống xuôi gió xuôi nước, không gặp bất cứ một khó khăn trắc trở nào. Thật sự không ngờ, bây giờ đến tuổi này, đã bước một nửa chân vào quan tài lại đột nhiên toát ra chuyện như vậy.
Chồng mình có thêm một đứa con riêng, bản thân mình lại tự tay ép con dâu rời đi, đê con trai ruột oán hận mình, ngay cả mua một bộ quần áo cho cháu trai, cũng không có cách nào nhìn thấy dáng vẻ mấy đứa bé khi mặc vào. Đột nhiên, bà cảm thấy cuộc đời này của bà thật sự quá thất bại, sống uổng phí rồi.
Còn may là Lê Nhật Linh đã trở về, để bà lại nhìn thấy hy vọng một lần nữa. Nếu Lê Nhật Linh thật sự không trở lại, vậy Lâm Quân có thể hận bà cả đời không? Cả ngày phải đối mặt với Lâm Niệm Sơ, có thể lúc nào đó bà bị tắc nghẽn cơ tim mất.
Năm đó, vì một đứa con riêng, suýt chút nữa bà đã tự tay đẩy cháu trai ruột của mình đến bước đường cùng.
Hạ Ly nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Hoàng Ánh và Lê Nhật Minh: “Tại sao nội lại không về nhà chứ?”
“Bà nội bị bệnh, cần phải nằm lại bệnh viện.
Hôm khác chúng ta lại đến thăm bà nội được không?” Lê Nhật Linh xoa xoa đầu Hạ Ly.
Chương 757: Tặng chăn cho Lê Minh Nguyệt
Ngay tại lầu dưới, trong phòng bệnh dưới phòng Hoàng Ánh, một người phụ nữ gác chéo chân, vừa cần hạt dưa vừa bận rộn quở trách “Lâu như vậy vẫn không thấy Lê Minh Nguyệt đến bệnh viện, điện thoại cũng không liên lạc được.
Tiền nằm viện thì cô ta đã nộp rồi, nhưng tiền đó lại không thể rút ra. Chẳng lẽ cô ta định chỉ làm như vậy mà đuổi chúng ta sao?” Giọng nói của bà Lê vang dội. Giữa phòng bệnh yên lặng, giọng của bà ta càng đặc biệt chói tai “Đây là bệnh viện đấy! Ôn ào cái gì vậy!” Ông Lê cũng không chịu được, nhíu mày nhìn bà Lê.
Đáng lẽ ông ta phải về nhà từ sớm, lại bị bọn họ lôi kéo đến nơi này rồi ngây người ở đây lâu như vậy. Nếu bây giờ về nhà làm ruộng, cũng có thế ích góp được một ít tiền, ngược lại đến nằm chỗ này làm gì? Làm cho mình người không ra người quỷ không ra quỷ.
Chẳng phải tôi là những chuyện này, đều là vì con trai của chúng ta sao? Bây giờ Lê Minh Nguyệt phát tài rồi, nhưng Đức Dương thì sao?
Đến một công việc còn không có! Cô ta bỏ ra một ít tiền cho anh mình thì sao chứ?”
Bà làm thế này là lừa tiền của cô ta, nếu bà bình tĩnh thương lượng với Minh Nguyệt, chắc hẳn cô ta sẽ đồng ý thôi mà!” Ông Lê nhìn bà Lê, nói năng thấm thía, cố gắng khuyên nhủ bà ta Ông ta đã muốn về nhà từ lâu rồi, cứ ở bệnh viện thế này làm ông ta cảm thấy toàn thân đều không thoải mái. Hơn nữa, hình như Lê Minh Nguyệt cũng đã phát hiện ra gì đó, bây giờ cũng không đến bệnh viện nữa rồi.
“Ông thì hiểu cái gì?” Bà Lê trợn mắt, liếc xéo khinh bỉ ông Lê. Bà ta nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn nói chuyện với ông ta nữa, trong lòng lại đang âm thầm tính toán từng bước, phải làm thế nào để lừa Lê Minh Nguyệt trở lại.
Lê Minh Dương ngồi một bên nghe bố mẹ mình cãi nhau, nhưng cũng không lên tiếng khuyên nhủ. Bây giờ, Lê Minh Nguyệt có nhiều tiền như vậy, lại còn leo lên một thằng con nhà giàu, anh ta là anh trai cô ta, từ nhỏ đến lớn, anh †a từng chăm sóc cô ta nhiều lần đúng không?
Bây giờ, cô ta cho anh †a một số tiền để anh ta làm ăn thì sao chứ?
Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong đã chơi ở nước Pháp suốt mấy ngày nay. Đây là lần đầu tiên Lê Minh Nguyệt ra nước ngoài, nhìn thấy thứ gì, cô ấy cũng cảm thấy rất tò mò, nhưng cô ấy vẫn rất lo lắng cho bố của mình, nhiều lần nhắc đến chuyện phải về thành phố A nhưng đều bị Hà Dĩ Phong viện cớ từ chối.
Không ngờ Hà Dĩ Phong đã cố tình nộp đủ tiền thuốc thang rồi, còn đổi số điện thoại di động của Lê Minh Nguyệt, cũng chẳng trách gần đây bà Lê không gọi điện cho cô ấy.
Nhưng không sớm thì muộn cũng cần phải giải quyết chuyện của ông Lê và bà Lê. Hà Dĩ Phong lại nhìn thấy tin tức trên điện thoại di động.
Công ty Phan Gia của nhà họ Phan cũng không phải là một doanh nghiệp nhỏ, xảy ra chuyện như vậy vẫn ồn ào, náo loạn một thời gian, Hà Dĩ Phong cảm thấy có điều gì đó không bình thường, Lê Minh Nguyệt lại thường xuyên yêu cầu về nước, nên hai người quyết định quay về.
Trên máy bay, Lê Minh Nguyệt thấy Hà Dĩ Phong đã ngủ, cô hơi say máy bay, đã uống thuốc nên vừa lên máy bay, cô ấy đã bắt đầu mệt mỏi rã rời.
Hà Dĩ Phong cũng không ngờ là cô lại ngủ nhanh như vậy, anh ta không dám nhúc nhích, sợ sẽ đánh thức cô ấy.
Không ngờ có một nữ tiếp viên hàng không đi tới, đưa cho Hà Dĩ Phong một tẩm chăn rồi nói: “Thưa anh Phong! Đây là do một hành khách nam tặng cho vị khách nữ bên cạnh anh!”
“Khách nam ư?” Hà Dĩ Phong giật giật khóe môi, nghỉ ngờ nhìn Lê Minh Nguyệt.
Từ lúc nào, cô gái nhỏ này lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy? Còn có người tặng chăn cho cô ấy nữa! Nhưng trong lòng anh ta lại hơi ghen tuông, lại có người dám ở trước mặt anh ta, tặng đồ cho Lê Minh Nguyệt, tên nào đó coi anh ta là người chết “Đúng vậy thưa anh Hài Vị khách nam đó ngồi ở kia!”
Nữ tiếp viên hàng không giơ tay chỉ về một hướng, Hà Dĩ Phong nghiêng đầu nhìn theo tay cô ta, lại phát hiện người đàn ông kia ngay tại trước mặt anh ta.
Người đàn ông này là một người Việt Nam, mắt đen, tóc đen nhưng đã có lấm tấm tóc bạc, mặc một bộ vest phẳng, không qua loa bất cứ chỉ tiết nào, có vẻ đã hơn năm mươi tuổi, ánh mắt bình tính và hiền từ, nhìn qua cũng biết đây là loại người từng trải qua một cuộc đời nhiều biến đổi Hà Dĩ Phong mạnh mẽ đè nén lời tra hỏi trở về.
Một người đàn ông như vậy tặng chăn cho Lê Minh Nguyệt, cũng không giống như có ý định gì khác, chỉ như một người bố hiền từ, thể hiện sự quan tâm đến con gái mình mà thôi.
Nhận thấy ánh mắt của Hà Dĩ Phong, người đàn ông kia quay đầu nhìn anh ta và nở một nụ cười, khóe mắt cong lên lại làm Hà Dĩ Phong cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.
Nhưng rõ ràng từ trước đến giờ, anh ta chưa từng gặp người đàn ông này.
Chương 758: Ông ấy có thể là bố ruột của Lê Nhật Linh
“Thay tôi cảm ơn vị khách nam kia nhé!” Hà Dĩ Phong lịch sự gật đầu một cái với tiếp viên hàng không, dùng chăn phủ lên người Lê Minh Nguyệt và mở miệng nói.
Lê Minh Nguyệt tựa vào đầu vai Hà Dĩ Phong, bị anh ta lay động tỉnh lại, cô ấy bĩu môi không hài lòng, nhưng chỉ sau nháy mắt, cô ấy lại đổi một tư thế rồi tiếp tục ngủ mất.
Dáng vẻ của cô lúc này vô cùng đáng yêu, làm Hà Dĩ Phong cũng không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng Hà Dĩ Phong đột nhiên nghĩ tới, chẳng trách anh ta sẽ cảm thấy người đàn ông kia rất quen mắt, ánh mắt của người đàn ông kia cực kỳ giống ánh mắt của Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh sao? Trong lòng Hà Dĩ Phong đột nhiên hoảng sợ, Lê Nhật Linh là con nuôi của Lê Hải Thiên chứ không phải là con gái ruột của nhà họ Lê. Người đàn ông này có tuổi tác và khuôn mặt rất phù hợp, có khi nào ông ta có liên quan đến Nhật Linh không?
Máy bay chậm rãi hạ cánh xuống sân bay Thành phố A, Hà Dĩ Phong gọi Lê Minh Nguyệt dậy, nhưng vừa ngẩng đầu, anh ta đã không nhìn thấy người đàn ông kia nữa, ông ấy đã rời khỏi chỗ ngồi.
Hạ Dĩ Phong vội vàng để yên cho Lê Minh chạy ra ngoài, đuổi theo người đàn ông kia. Sân bay Thành phố A rất lớn, rất nhiều người qua lại, Hà Dĩ Phong đã chạy qua chạy lại mấy vòng, nhưng làm sao cũng không thể tìm ra người đàn ông lúc nãy ngồi trên máy bay.
Anh ta nhíu mày, mím môi, quay đầu nhìn quanh, nhưng chỉ có thể nhìn thấy phía xa xa, Lê Minh Nguyệt vừa thở hổn hển, vừa kéo vali hành lý đuổi theo anh ta.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Minh Nguyệt đã đầy vẻ cố hết sức, thân thể nho nhỏ của cô ấy mà phái xách vali hành lý của hai người thật to, ánh mắt cô ấy nhìn Hà Dĩ Phong hơi có vẻ trách móc: “Anh còn không mau đến giúp đỡ tôi àI”
Hà Dĩ Phong nhanh chóng đi về phía cô ấy và nhận lấy vali trong tay cô ấy. Vừa rồi, anh ta vội vàng tìm người đàn ông kia, suýt nữa đã quên mất Lê Minh Nguyệt.
Nhìn khuôn mặt phụng phịu của Lê Minh Nguyệt, Hà Dĩ Phong vội vàng mở miệng giải thích: “Vừa rồi, tôi nhìn thấy một người!”
“Một cô gái xinh đẹp cố nào mà có thể để cậu chủ Hà đích thân đuổi theo vậy?” Lê Minh Nguyệt nhìn Hà Dĩ Phong, điều đầu tiên mà cô ấy nghĩ tới là… Chắc chắn Hà Dĩ Phong đuổi theo một người phụ nữ.
“Cô gái xinh đẹp ư? Không phải! Đó là một người đàn ông!” Hà Dĩ Phong phản ứng không kịp, không rõ ý của Lê Minh Nguyệt, anh ta hơi nghiêng đầu giải thích.
Lúc này, vẻ mặt Lê Minh Nguyệt càng trở nên phong phú hơn, cô ấy đã động não bay xa đến tận chân trời. Chẳng lẽ Hà Dĩ Phong đã bị chuyện gì kích thích, vì vậy giới tính bị thay đổi rồi à: “Trời ơi!
Hà Dĩ Phong! Từ bao giờ anh bắt đầu thích đàn ông vậy? Dù Nhật Linh không thích anh, anh cũng không nên tự coi rẻ bản thân mình như vậy chứ!”
“Trong đầu em chứa toàn thứ gì vậy?” Khóe miệng Hà Dĩ Phong run run, huyệt thái dương của anh ta cũng giật một cái. Anh ta thật sự không có cách nào hiểu nổi tư tưởng của Lê Minh Nguyệt.
“Vậy anh đuổi theo một người đàn ông để làm gì?” Lê Minh Nguyệt nhìn Hà Dĩ Phong và hỏi văn lại, rõ ràng chính là nhìn thấy người ta đẹp trai nên đuổi theo chứ gì!
Tóm lại, Lê Minh Nguyệt cảm thấy một người không có công việc ổn định như Hà Dĩ Phong, cả ngày cứ làm những chuyện kỳ quái, cũng không biết tại sao đến bây giờ mà Công ty Hà Gia vẫn chưa phá sản “Người đàn ông kia rất giống Nhật Linh, tuổi tác cũng rất phù hợp, tôi nghỉ ngờ đó là bố ruột của Nhật Linh!”
“Ở đâu có chuyện trùng hợp như vậy chứ!” Lê Minh Nguyệt lại không đồng ý với suy nghĩ này.
“Lỡ như đúng vậy thì sao?” Hà Dĩ Phong hỏi ngược lại. Ánh mắt của ông ta quá giống ánh mắt của Lê Nhật Linh, cũng không thể trách tại sao Hà Dĩ Phong lại nghỉ ngờ như vậy.
“Thôi! Anh đừng suy nghĩ nữa, dù sao chúng †a cũng không thấy người ta đâu rồi. Bây giờ người đó đang ở Thành Phố A, anh và Lâm Quân cứ điều tra một chút là được mà!”
Lê Minh Nguyệt vuốt tay. Từ đầu đến cuối, cô ấy thật sự không để lời của Hà Dĩ Phong trong lòng. Cô ấy không hề tin tưởng sẽ có chuyện trùng hợp như vậy.
Lâm Quân và Nhật Linh đã tìm kiếm bố mẹ ruột của Nhật Linh suốt một thời gian dài rồi, nhưng không hề có một chút tin tức. làm sao lại có thể đúng dịp bị cô ấy và Hà Dĩ Phong gặp trên máy bay chứ!
Nhưng ánh mắt Hà Dĩ Phong lại lập tức sáng lên. Đúng vậy! Bây giờ ông ta đã đến thành phố A, mình cứ điều tra một chút là được rồi mà!
Nhưng vừa rồi, cô gái nhỏ Lê Minh Nguyệt đã nghi ngờ gì về anh ta nhỉ?
“Vừa rồi em mới nói là… Tôi thích đàn ông hả?” Hà Dĩ Phong nắm lấy bả vai Lê Minh Nguyệt và nhướng mày, hỏi cô ấy.
Lê Minh Nguyệt vội vàng lắc đầu chối bỏ. Vừa rồi, cô ấy chỉ buộc miệng nói ra, nếu bây giờ cô ấy thừa nhận, không biết lát nữa về nhà, Hà Dĩ Phong sẽ trừng trị cô ấy thế nào nữa: “Không có!
Không có! Anh nghe lầm rồi!”
“Thật sao?” Hà Dĩ Phong híp mắt, nụ cười trên mặt anh ta đầy vẻ xấu xa.
Trong lòng Lê Minh Nguyệt đột nhiên có cảm giác rét lạnh, cô ấy vội vàng đẩy tay Hà Dĩ Phong ra, chạy về phía trước mấy bước, giữ một khoảng cách với anh ta.
Trước kia cô ấy vẫn chưa cảm thấy gì. Gần đây, cô ấy mới phát hiện càng ngày Hà Dĩ Phong càng xấu xa rồi.
Hà Dĩ Phong nhìn theo bóng lưng Lên Minh Nguyệt, không nén được nụ cười trên môi. Lê Minh Nguyệt như thế này thật sự quá đáng yêu.
Có lẽ bản thân cô ấy cũng không phát hiện, cô ấy luôn giống như một mặt trời nhỏ, tỏa ánh sáng ấm áp, làm mọi người không thể tự chủ muốn nở nụ cười.
Chương 759: Hãy gọi cậu ta là chú Tuấn!
Trần Hi Tuấn đã xử lý xong chuyện của Công †y Z0, cậu ta đã đồng ý với James, cuộc hẹn một tuần lễ cũng sắp đến thời gian rồi. Cậu ta đứng trên ban công, đột nhiên cảm thấy hơi buồn bã.
Trần Hi Lam cũng vẫn là dáng vẻ không tìm không phổi, vô tư, không quan tâm đến chuyện gì.
Kể từ ngày đó, sau khi trở về, Trần Hi Lam Vẫn chưa đi ra ngoài. Trước kia, làm gì có lúc nào cô †a có thể ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày?
Đột nhiên có chuyện khác thường, chắc chắn có gì đó mờ ám!
Nhưng Trần Hi Lam không muốn nói, Trần Hi Tuấn cũng sẽ không hỏi, ngược lại cậu ta đã nghe thấy điện thoại di động của Trần Hi Lam kêu lên nhiều lần, nhưng đều bị cô ta tắt máy ngay lập tức.
‘Anh! Anh đã yêu Nhật Linh ngay từ cái nhìn đầu tiên à?” Trần Hi Lam dựa vào ghế sofa và xem phim ngon lành, đột nhiên cô ta nghiêng đầu hỏi một câu, làm Trần Hi Tuấn cũng giật mình hoảng sợ.
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên ư?” Trần Hi Tuấn nở một nụ cười. Nhớ đến khoảng thời gian đó ở nước Pháp, lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Lê Nhật Linh, cậu ta chỉ cảm thấy người phụ nữ Việt Nam này.
thật xinh đẹp nhưng lại có vẻ bưồn rầu. Hình như trên người cô luôn có vẻ gì đó khác người, vì vậy cậu ta đã không nhịn được chụp ảnh cô. Chắc như vậy không tính là yêu từ cái nhìn đầu tiên nhỉ?
Nhưng Trần Hi Tuấn vẫn gật đầu một cái.
Giác quan thứ sáu của đàn ông đã nói với cậu ta, Trần Hi Lam có chuyện gì đó muốn hỏi mình.
Đúng như cậu ta dự đoán, Trần Hi Lam thở dài một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng: “Anh! Em vô cùng bội phục anh đấy! Tại sao anh có thể nói buông tay Nhật Linh là lập tức buông tay ngay.
Anh đã làm nhiều chuyện như vậy vì cô ấy, hơn nữa anh còn thích cô ấy như thế! Bây giờ cô ấy trở về bên cạnh Lâm Quân, chẳng lẽ anh không tức giận à?”
Trần Hi Tuấn nhìn Trần Hi Lam, thấy cô ta giận dữ vì cảm thấy cậu ta bị đối xử bất công Nhưng rõ ràng là cô ta đang cảm thấy không công bẳng thay cậu ta, tại sao cậu ta vẫn cảm thấy có gì đó kỳ quái: “Sao vậy? Từ bao giờ em lại không dứt khoát thế này, lại còn không có cách nào buông tay sao?”
Trần Hi Lam bị Trần Hi Tuấn nói trúng tâm sự, gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng: “Chuyện này… Rõ ràng là em đang hỏi anh mài”
“Hỏi anh sao?” Trần Hi Tuấn đi đến trước mặt Trần Hi Lam, khui lon Coca cola trên bàn ra rồi ngửa đầu uống một hớp, lúc này, anh ta mới chậm chạp mở miệng: “Nếu vì mình đã làm quá nhiều chuyện nên cảm thấy không đáng, cảm thấy không công bằng với mình, vậy thật ra em không yêu người đó, em chỉ không cam lòng mà thôi!”
Trần Hi Tuấn đột nhiên giơ tay lên, xoa xoa mái tóc Trần Hi Lam: “Trong tình yêu, nếu không nỡ buông tay thì cũng đừng buông tay! Tại sao phải ép mình phải buông tay người đó chứ?”
Giống như cậu ta đối với Lê Nhật Linh vậy.
Thật ra, cậu ta cũng chưa bao giờ buông t: là đổi sang một cách khác rồi tiếp tục bảo vệ Nhật Linh mà thôi. Hơn nữa, từ khi vừa mới bắt đầu, thật ra cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu ta biết mình làm tất cả những chuyện này, cũng chưa chắc sẽ đạt được kết quả gì.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Chỉ cần cô sống hạnh phúc là được rồi.
“Không nỡ buông tay cũng đừng buông tay ư?” Trần Hi Lam còn hơi nghỉ ngờ: “Vậy còn anh thì sao? Anh đã buông tay Nhật Linh chưa?”
Trần Hi Tuấn lắc đầu một cái: “Có nhiều lúc, không buông tay cũng không có nghĩa là cần phải ở bên người đó!”
“Em biết!” Trần Hi Lam giống như đã nghĩ ra hỉ điều gì, cô ta gật đầu đồng ý rồi nghiêng đầu qua một bên, cũng không biết cô ta đang suy nghĩ gì.
Trần Hi Tuấn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười một tiếng rồi đi làm chuyện ủa mình Nhưng Trần Hi Lam càng suy nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, cô ta càng không cam lòng, nhưng chẳng lẽ cô ta phải buông tha sao?
Nếu chỉ như vậy rồi trở về nước Mỹ, e rằng cô ta càng không cam lòng.
Cô ta đột nhiên nhảy cẵng lên khỏi ghế sofa rồi vội vội vàng vàng chạy về phòng thay quần áo.
Mặc kệ kết quả như thế nào, cô vẫn một lần vì bản thân mình!
Trần Hi Tuấn cũng gọi điện thoại cho Nhật Linh. Dù sao, ngày mai cậu ta sẽ trở về nước Mỹ, đột nhiên cậu ta rất muốn gặp cô thêm một lần.
Lâm Quân ngồi bên cạnh Lê Nhật Linh, thấy Trần Hi Tuấn gọi điện thoại đến, anh cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chắm chảm vào Lê Nhật Linh, giống như sợ cô sẽ bỏ chạy đâu mất vậy.
Sau khi cúp điện thoại di động, Lê Nhật Linh vừa chuẩn bị mở miệng thuyết phục Lâm Quân, Lâm Quân đã nói với cô: “Anh sẽ đi với em!”
“Thật sao?” Cô còn tưởng rằng Lâm Quân sẽ không để cô đi ra ngoài.
“Ù! Anh cũng nên cảm ơn cậu ta! Lúc em ở nước Mỹ, cậu ta đã chăm sóc em và Hạ Ly lâu như: vậy!” Ánh mắt của Lâm Quân rất tự nhiên, có vẻ vô cùng nghiêm túc, cũng không giống như đang nói đùa.
“Còn con thì sao đây?” Lê Nhật Linh hỏi anh: “Chẳng lẽ chúng ta để mấy đứa bé ở nhà à?”
Lâm Quân nhíu mày. Trước kia, anh cứ nhớ đến mấy đứa bé, bây giờ Lên Nhật Linh trở về, lúc này anh lại phát hiện, mấy đứa bé này thường xuyên trở ngại anh và Lê Nhật Linh hưởng thụ thế giới riêng của hai người, thật sự làm anh bực bội nhưng không thể nào nói nên lời.
Chương 760: Anh vẫn còn giữ gìn Công tyJZ
“Không! Hạ Ly cũng muốn đi gặp bố!” Hạ Ly không hài lòng, vươn cánh tay mập mạp nhỏ bé ra và tranh cãi với Lâm Quân.
Lâm Quân càng cảm thấy khó chịu: ‘Không được gọi cậu ta là bố!”
“Vậy Hạ Ly phải gọi bố là gì bây giờ?” Hạ Ly nghiêng đầu nhìn Lâm Quân, không hề sợ hãi dáng vẻ hung dữ của anh Từ đầu đến cuối, Lâm Quân cũng chỉ giả vờ để hù dọa cô bé. Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Hạ Ly, Lâm Quân không còn một chút cáu giận nào: “Hãy gọi cậu ta là chú Tuấn!”
“Vậy Hạ Ly có thể đi với bố mẹ không?” Hạ Ly nhìn Lê Nhật Linh, hỏi ý kiến một cách ngoan ngon và lanh lợi, nhưng dáng vẻ lại vô cùng mong đợi.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi! Từ nhỏ, Hạ Ly đã đi theo Trần Hi Tuấn. Lâu như vậy cô bé vẫn không được gặp cậu ta, chắc chắn cô bé rất nhớ cậu ta.
Lâm Quân còn đang dụ dỗ Hạ Ly: “Vậy sau này Hạ Ly không thể gọi chú ấy là bố, chỉ có thể gọi là chú Tuấn, được không?”
Có thể nhìn ra được, Lâm Quân vô cùng đề phòng những chuyện thế này. Tại sao con gái cưng của anh lại có thể gọi một người đàn ông khác là ‘Bố’ chứ?
“Tại sao lại phải gọi như vậy chứ? Hạ Ly cảm thấy khó hiểu. Khi còn ở nước Mỹ, Lê Nhật Linh cũng từng cố gắng thay đối cách xưng hô của Hạ Ly, nhưng chẳng ai ngờ là cô bé vẫn không thể thay đổi. Hạ Ly cứ nghĩ răng người đàn ông luôn ở bên cạnh mình thì mình phải gọi là “Bố!”.
Những người bạn nhỏ khác đều có “Bố’ của mình, vậy chắc chẩn Trần Hi Tuấn cũng là “Bố” của cô bé Lâm Quân cười nhếch mép: “Bởi mỗi người chỉ có một người bố. Hạ Ly đã có bố là bố của con, nên con không thể gọi những người khác là bố nữa!”
Anh cũng không biết phải nói thế nào mới có thể giải thích rõ cho Hạ Ly về chuyện này. Nhưng chắc chản đến lúc trưởng thành, Hạ Ly sẽ hiếu những điều này.
Hạ Ly vẫn còn đang nghiêm túc suy nghĩ, không biết giữa “Bố” và “Bố” có gì khác nhau, lại bị Lê Nhật Linh Dù sao Trần Hi Tuấn cũng lập tức phải về nước rồi. Đưa Hạ Ly đi gặp cậu ta cũng tốt!”
Lâm Quân gật đầu một cái, cũng không hề phản đối. Dù sao Lê Nhật Linh nói đúng, mà anh cũng sẽ đi cùng. Trước mặt anh, Trần Hi Tuấn cũng không thể táy máy chân tay với Lê Nhật Minh chứ?
Hài lòng nhìn người phụ nữ xinh đẹp và cô bé xinh đẹp của nhà mình đều cười lên, Trần Hi Tuấn thật sự đã chịu thiệt thòi mà! Lúc Lê Nhật Linh quay về, anh còn ghen tị Trần Hi Tuấn, nhưng.
hôm nay nhìn lại, hình như cũng không có gì phải ghen tị mà!
Lê Nhật Linh lại đột nhiên nhớ tới, hình như: vẫn còn một việc mà cô quên nói cho Lâm Quân.
“Sao vậy?” Lâm Quân phát hiện vẻ mặt Lê Nhật Linh hơi thay đổi, giống như có chuyện gì đó muốn nói với anh, nhưng lại không biết làm sao mở miệng, dáng vẻ rất kỳ quái, vì vậy anh chủ động hỏi Lê Nhật Linh.
“Trần Hi Tuấn đã chuyển nhượng Công ty ZO cho tôi!” Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân và nhàn nhạt mở miệng Lúc này, Lâm Quân thật sự nhíu mày: “Em đã nhận lấy à?”
Trong mắt anh, nói ZO lớn thì nó cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng ở nước Mỹ, nó đã nổi lên rất nhanh, phát triển rất tốt, tương.
lai cũng rất rộng mở. Nhưng Lâm Quân thật sự không ngờ là James sẽ đồng ý để Trần Hi Tuấn trực tiếp tặng hẳn Công ty ZO cho Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh gật đầu một cái. Lúc đầu, cô cũng không muốn nhận, nhưng cô không thể nói lại Trần Hi Tuấn. Trần Hi Tuấn nói được là làm được, mà dù thế nào, cô cũng không thể nhìn Công ty ZO giải tán.
Công †y ZO là công sức vất vả khổ cực của cô suốt ba năm kia, nó cũng giống như một đứa con của cô vậy.
“Trần Hi Tuấn nói… Nếu tôi không đồng ý, vậy cậu ta lập tức giải tán Công ty ZOI”
Lâm Quân gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn có vẻ kỳ quái. Anh ta không quan tâm đến một công ty như Công ty ZO, nhưng lời kia của Trần Hi Tuấn là có ý gì?
Như vậy chẳng phải cậu ta và Lê Nhật Linh lại liên quan đến nhau, dây dưa không rõ à?
Lâm Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lê Nhật Linh đầy vẻ mong đợi, giống như một đứa bé đang hy vọng nhận được lời khen ngợi: “Trong suốt mấy năm em rời khỏi nơi này, anh vẫn luôn giữ gìn Công ty JZ, muốn đợi em quay vềt”
“Anh vẫn còn giữ à?” Lê Nhật Minh hơi ngạc nhiên. Hôm nay, cô đã không còn là cô của lúc trước, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không.
hiểu, chỉ là một cô gái nhỏ, được Lâm Quân bảo vệ sau lưng. Cô biết, muốn duy trì một công ty cần một nguồn vốn như thế nào.
Chương 761: Sáp nhập hai công ty lại với nhau
“Ù!” Lâm Quân bình tĩnh gật đầu rồi nói: “Anh vẫn muốn đợi em trở lại. Lúc đó anh nghĩ răng, khi em trở về, nếu em nhìn thấy Công ty .JZ vẫn còn †ồn tại, chắc hẳn em sẽ rất vui.”
Ai biết bây giờ cô đã có Công ty Z0, vậy chẳng phải Công ty JZ chẳng còn gì quan trọng, chẳng có lợi ích gì à?
Trong lòng Lâm Quân vẫn cảm thấy hơi mất mát, nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén. Anh biết chuyện anh cần phải làm là quan tâm và bảo vệ cô, chứ không phải cố ý khống chế sở thích và tự do của cô.
Nhưng Lê Nhật Linh hiểu rất rõ Lâm Quân. Cô có thể nhìn thấy rõ ràng, trong đáy mắt anh đang ẩn giấu vẻ cô đơn và mất mát.
Lê Nhật Linh đột nhiên nhớ đến ra, lần trước cô đến công ty Lâm Quân để đưa bữa sáng cho anh, cô đã đi nhầm tầng lầu. Lâm Quân thật sự không lừa gạt cô, đúng là anh đã có ý tốt, gìn giữ Công ty JZ vì cô.
Nói không cảm động là giả, Lê Nhật Minh thật sự không nhịn được, cô đặt lên gò má anh một nụ hôn rồi thử dò hỏi Lâm Quân: “Tôi có thể sáp nhập Z0 và JZ không?”
Trong mắt Lâm Quân thấp thoáng nhiều tia sáng. Ý của cô là… Sẽ không vì Công ty ZO mà bỏ qua Công ty JZ sao?
“Nhưng bây giờ, Công ty JZ rất vắng lặng, còn Công ty ZO đã có được danh tiếng trên thị trường quốc tế. Việc sáp nhập hai công ty cũng không đơn giản như em tưởng tượng đâu, có thể sẽ tiêu tốn rất nhiều công sức đấy!”
Bằng kinh nghiệm kinh doanh mà anh đã tổng hợp nhiều năm qua, anh cảm thấy thực hiện việc sáp nhập hai công ty này sẽ có thiệt hại lớn hơn lợi ích. Bây giờ, tình hình Công ty ZO rất tốt, không cần thiết phải sáp nhập với Công ty JZ.
“Anh sẽ giúp tôi mà, không phải sao?” Lê Nhật Linh hỏi ngược lại Lâm Quân, trên mặt vẫn luôn hiện ra nụ cười nhàn nhạt và chăm chú nhìn vào anh.
Vì cô, Lâm Quân đã cố gắng giữ lại công ty này, cô không biết rốt cuộc anh đã bỏ bao nhiêu tiền, nhưng cô không muốn phụ lòng tốt của anh.
Hơn nữa, ý nghĩ của đàn ông và phụ nữ về những chuyện thế này vốn đã khác nhau, đàn ông sẽ càng lý trí còn phụ nữ sẽ tương đối làm theo cảm tính.
“Tất nhiên rồi!” Lâm Quân bật cười, nhéo nhéo gương mặt của Lê Nhật Linh, trong lòng lại vô cùng ấm áp. Anh cũng nhận ra rằng Lê Nhật Linh thật lòng quan tâm đến mình Lê Nhật Linh nhíu mày: “Chúng ta đi thôi! Trân Hi Tuấn vẫn đang đợi chúng ta đấy!”
“Được thôi! Dù sao Công ty ZO cũng do một †ay cậu ta sáng lập nên, nếu muốn sáp nhậ cũng phải trưng cầu ý kiến cậu ta một chút”
Lâm Quân rất dễ chịu gật đầu một cái, lại nói ra một câu làm Lê Nhật Linh phải ngạc nhiên.
Từ bao giờ Lâm Quân lại thấu tình đạt lý như vậy? Anh không uống nhầm thuốc chứ? Lê Nhật Linh thật sự cảm thấy không quen, đột nhiên cô thật sự cảm thấy Lâm Quân đã thay đổi rất nhiều, nhưng Lâm Quân như vậy càng làm cô cảm thấy tự do tự tại hơn nhiều.
Tình yêu vốn là cần hai người bình đẳng tiếp xúc với nhau, đối xử ngang hàng với nhau, tôn trọng lẫn nhau, như vậy mới có thể cùng nhau tiến xa hơn. Bây giờ, càng ngày Lâm Quân càng biết tôn trọng cô.
Hai người dẫn Hạ Ly đi gặp Trần Hi Tuấn Dáng vẻ của Trần Hi Tuấn vẫn giống hệt như trước, vẫn quần áo bình thường, thoải mái, trên mặt luôn có nụ cười thân thiện.
Hình như cậu ta cũng không hề bất ngờ khi thấy Lâm Quân xuất hiện. Lê Nhật Minh là một người phụ nữ vô cùng dứt khoát.
Nếu cô đã lựa chọn Lâm Quân, cô sế không bao giờ mập mờ không rõ ràng. Nếu trong lòng bảng phẳng, không làm chuyện gì trái lương tâm, tất nhiên không hề ngại dẫn Lâm Quân đi gặp cậu ta.
Nhưng mà Hạ Ly cũng đi theo, điều này thật sự ngoài ý liệu của cậu ta, làm cậu ta ngạc nhiên và mừng rỡ.
‘Vừa nhìn thấy Trần Hi Tuấn, Hạ Ly lập tức vô cùng vui vẻ, từ trong ngực Lê Nhật Linh chạy xuống rồi nhào vào lòng Trần Hi Tuấn, dính chặt vào cậu ta và nũng nịu, đáng vẻ vô cùng thân mị Trần Hi Tuấn cũng thật lòng yêu thích cô bé xinh xản, đáng yêu này. Cho dù cậu ta và Lê Nhật Linh thật sự không còn khả năng nào, cũng không trở ngại chuyện cậu ta thương yêu Hạ Ly.
Hạ Ly đã ở bên cạnh cậu ta suốt ba năm, từ lâu cậu ta đã coi Hạ Ly như con gái ruột của mình rồi “Sao con lại gầy rồi?” Trần Hi Tuấn nhéo nhéo khuôn mặt Hạ Ly, cảm thấy hơi đau lòng.
Hạ Ly cười híp mắt, kéo kéo ống tay áo của mình: “Hạ Ly đâu có gầy nha! Vẫn mập mạp nhiều thịt mà!”
Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, càng làm lòng Trần Hi Tuấn mạnh mẽ thở dài một hơi. Nếu Hạ Ly thật sự là con của cậu ta và Lê Nhật Linh thì tốt biết bao!
“Đi thôi! Chúng ta đi ăn cơm nào!” Lâm Quân đi tới, cũng không ngại Hạ Ly nững nịu với Trần Hi Tuấn. Dù sao Trần Hi Tuấn cũng phải rời đi, anh cũng không cần so đo những chuyện nhó nhặt thế này với cậu ta.
Chương 762: Cô sẽ chúc phúc cho chúng tôi chứ
Bầu không khí hơi lúng túng, có một câu nói là ba người phụ nữ tạo thành một cái chợ, Lâm Quân và Trần Hi Tuấn là hai con người hoàn toàn khác nhau, họ ở cùng một chỗ càng tạo ra không khí kỳ quái, còn may là có Hạ Ly, cô bé có thể cân bảng, làm dịu bầu không khí vi diệu giữa hai người kia.
Trần Hi Tuấn cũng không có ý kiến gì về chuyện sáp nhập Công ty ZO và Công ty JZ. Công ty ZO đã là tài sản của Nhật Linh rồi, như vậy cô muốn lựa chọn thế nào, Trần Hi Tuấn cũng sẽ không can thiệp.
Trong một bữa cơm nhưng mấy người đều có những suy nghĩ riêng của mình. Cũng bởi vì Hạ Ly xuất hiện, một chút bưồn bã của Trần Hi Tuấn cũng bị ẩn giấu đi.
Hạ Huy Thành và Lê Mỹ Vân đã bắt đầu thương lượng chuyện đính hôn. Hạ Lan Châu không có ở đây, bầu không khí ở nhà họ Hạ vẫn khá tốt Mà khi Trần Hi Lam bước chân vào nhà họ Hạ, cô ta nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Lê Mỹ Vân đưa cho bà Hạ một quả táo đã được gọt sạch vỏ, Hạ Huy Thành kiên nhẫn nắm tay Lê Mỹ Vân và dùng khăn lau khô nước trái cây dính trên tay cô ta.
Trần Hi Lam mím chặt môi và siết chặt quả đấm của mình, cố gắng làm cho mình tỉnh táo rồi mới bước vào nhà Hạ Huy Thành ngẩng đầu, lịch sự cười với cô †a một tiếng, Trần Hi Lam cũng cảm thấy rất kỳ quái, anh ta nói với cô ta chuyện anh ta sắp đính hôn, sau đó Trần Hi Lam cũng không thể liên lạc với anh ta nữa. Hôm nay, cô ta lặng yên không báo trước, chạy thẳng đến nhà họ Hạ Lê Mỹ vân bình tĩnh nhìn vị khách không mời mà đến này, trong lòng lại âm thầm đề phòng.
Dù cô ta và Hạ Huy Thành sắp tổ chức lễ đính hôn, Hạ Huy Thành cũng không thể tính là một người đàn ông ưu tú, nhưng nếu chưa tổ chức lễ đính hôn, anh ta vẫn là sự lựa chọn tốt nhất đối với cô †a.
Mà cô ta quá quen thuộc với ánh mắt như Trần Hi Lam. Cô ta là một người phụ nữ, Trần Hi Lam là một người không hề che giấu suy nghĩ của bản thân mình, vì vậy chỉ cần nhìn thoáng qua, Lê Mỹ Vân đã thấy rõ ý tưởng của Trần Hi Lam.
Trần Hi Lam cũng đánh giá Lê Mỹ Vân. Từ vóc dáng, đến khuôn mặt, đến gia cảnh, cô ta đều không cảm thấy là Lê Mỹ Vân có thể hơn mình Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt, bầu không khí giữa hai người vô cùng vi diệu.
Bà Hạ ho khan hai tiếng, phá vỡ không khí lúng túng giữa hai người bọn hạ: “Vị này là bạn của Huy Thành hả? Mau mau… Mau vào nhà ngồi chơi!”
Trong lòng bà ta cũng mơ hồ lo lắng, khó khăn lắm mới đẩy Hạ Lan Châu đi ra ngoài, bây giờ lại toát ra một người phụ nữ, xem ra chuyện đám hỏi với nhà họ Hạ cũng còn khả năng nhiều biến đổi bất ngờ.
Trần Hi Lam gật đầu một cái rồi thân mật đến bên cạnh bà Hạ, miệng lưỡi ngọt ngào: “Chắc vị này là chính là dì nhỉ? Đây là lần đầu tiên cháu gặp dì, đúng như anh Huy Thành đã nói, dì còn rất trẻ, cũng rất xinh đẹp. Chẳng trách dì có thể dạy dỗ ra một người đàn ông ưu tú như anh Huy Thành!”
Bà Hạ híp mắt cười. Ai cũng đều thích nghe những lời khen ngợi, tất nhiên bà ta cũng không ngoại lệ, không tránh được tăng thêm ấn tượng tốt đối với Trần Hi Lam.
Miệng cô gái này thật ngọt ngào, đôi mắt màu xanh da trời cũng rất xinh đẹp.
“Mau ngồi xuống đi! Huy Thành cũng thật là.
Bạn tới chơi mà cũng không cố gắng chiêu đãi cho tốt!” Bà Hạ trách cứ nhìn Hạ Huy Thành rồi kéo Trần Hi Lam ngồi xuống.
Trong nháy mắt, sắc mặt Lê Mỹ Vân trở nên thay đổi, cô ta không ngờ bà Hạ sẽ như vậy, Trần Hi Lam chỉ dùng vài ba lời đã dụ dỗ bà ta vui mừng ra mặt.
“Cháu cảm ơn dì!” Trần Hi Lam tươi cười, đôi mắt cong lên như hai vầng trăng non, dáng vẻ ngọt ngào, đáng yêu, Tất nhiên Lê Mỹ Vân cũng không cam lòng yếu thế: “Huy Thành! Bạn của anh thì cũng là bạn của em, nếu vậy hay là chúng ta cứ đưa trước một tấm thiệp mời đính hôn của chúng ta cho cô ấyđi”
Chuyện Hạ Huy Thành sắp đính hôn vẫn luôn là một cây gai trong lòng Trần Hi Lam. Nếu anh ta muốn đính hôn, tại sao người kia lại không phải là cô ta?
Trần Hi Lam lại bị Lê Mỹ Vân làm nghẹn lời, cô 1a cắn chặt môi, một lúc lâu mới có thể mở miệng, khóe miệng miễn cưỡng nở một nụ cười châm chọc: “Lúc nào anh Huy Thành định kết hôn rồi?
Tại sao lại không nghe thấy anh thông báo cho mấy người bạn như bọn em chứ?”
“Mới vừa quyết định thôi, vẫn chưa kịp nói với cô cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà chẳng phải bây giờ đã nói với cô sao? Cô sẽ chúc phúc.
cho chúng tôi chứ?” Trên mặt Lê Mỹ Vân vẫn duy trì nụ cười khéo léo, cô ta nhìn thẳng vào Trần Hi Lam, không hề có ý nhường nhịn “Vậy chắc chắn phải chúc mừng cô và anh Huy Thành rồi!” Trần Hi Lam gật đầu một cái, nhưng vẻ mặt không hề có một chút cảm xúc, lời nói cũng vô cùng qua loa lấy lệ.
“Nhưng mà em cũng hy vọng là anh Huy Thành thật sự quên Nhật Linh đi!”
Trần Hi Lam gật đầu với Lê Mỹ Linh một cách lịch sự rồi lập tức xoay người ra khỏi nhà họ Hạ, nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng giận dữ.
Chương 763: Đừng nói cho cô ấy biết
“Trần Hi Lam! Em đợi anh một lát!” Rốt cuộc.
Hạ Huy Thành vẫn đuổi theo Trần Hi Lam. Lê Mỹ Vân nhìn theo bóng lưng anh ta, trong lòng lại vô cùng tức giận, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, cô ta chỉ tiếp tục ngồi bên cạnh bà Hạ, đóng vai một quý cô xinh đẹp, con nhà quyền quý.
Nhưng cô ta đã âm thầm nhớ kỹ cái tên đó, Nhật Linh sao? Lê Nhật Linh chứ gì? Cô gái này cũng là người nổi tiếng của thành phố A, biến mất ba năm, vừa xuất hiện ở buổi họp báo vẫn có thể đưa đến những chuyện như vậy…
Nhưng tại sao Hạ Huy Thành lại có quan hệ gì với Lê Nhật Linh? Có lẽ cô ta phải cho người điều tra kỹ chuyện này mới được!
“Sao rồi? Ném vợ chưa cưới ở nhà rồi đuổi theo em, anh không sợ người ta sẽ ghen à?” Trần Hi Lam tức giận nhìn Hạ Huy Thành, giọng điệu rất cứng rắn, nhưng dáng vẻ của cô ta… Rõ ràng không phải như vậy.
Hạ Huy Thành không nhịn được cười lên: “Em đột nhiên tức giận gì chứ? Cứ như con nít vậy!”
“Em… Em đâu có tức giận!” Trần Hi Lam bị anh ta nói trúng tâm sự, gương mặt lập tức đỏ bừng, giậm chân giận dỗi “Chẳng lẽ không đúng à?” Hạ Huy Thành nhíu mày, hỏi ngược lại cô ta.
Trần Hi Lam lắc đầu, giả vờ như cây ngay không sợ chết đứng: “Tất nhiên là không đúng rồi”
Hạ Huy Thành gật đầu: “Được thôi! Làm phiền em đừng nói cho Nhật Linh biết chuyện anh sẽ đính hôn!”
“Tại sao chứ?” Trần Hi Lam cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Dù bây giờ Lê Nhật linh và Hạ Huy.
Thành không còn ở bên nhau nữa, nhưng hai người bọn họ cũng có thể miễn cưỡng xem như bạn bè mài! Kết hôn là một chuyện lớn như vậy, tại sao phải lừa Lê Nhật Linh chứ?
Trần Hi Lam thật sự không hiếu nỗi.
“Cũng không có gì!” Hạ Huy Thành cười cười giải thích: “Chỉ là cảm thấy không muốn để cô ấy biết chuyện này thôi!”
Nếu anh ta kết hôn với một người anh ta yêu, chắc chắn anh ta sẽ nói với Lê Nhật Linh, nhưng đáng tiếc là không phải.
Bởi vì lợi ích buôn bán nên phải đính hôn rồi kết hôn, anh ta không muốn mời Lê Nhật Linh.
Anh ta muốn trong ấn tượng của Lê Nhật Linh, hình tượng của anh ta luôn là dáng vẻ tốt nhất của mình, mà không phải là một người đàn ông trưởng thành, có thể hy sinh hạnh phúc của mình để đạt được lợi ích.
Anh ta cũng biết là Lê Nhật Linh sẽ không quay đầu lại nữa, nhưng cô có thể hạnh phúc là tốt rồi! Còn anh ta, chỉ cần người kia không phải là Lê Nhật Linh, thì cho dù đối phương là ai cũng không có gì quan trọng.
“Tại sao vậy?” Trần Hi Lam vẫn không có cách nào hiểu nỗi ý nghĩ của Hạ Huy Thành. Đầu óc cô †a vẫn rất ngây thơ, nếu như cô ta thật lòng yêu một người, như vậy khi cô ta kết hôn, chắc chắn cô ta sẽ mời anh ta.
Dù sao cũng từng yêu nhau, có thể được đối phương chúc phúc cũng là một chuyện tốt mà, không phải sao?
Hạ Huy Thành cũng không biết mình nên giải thích từ đâu, anh ta suy nghĩ một chút rồi giơ tay lên, xoa xoa mái tóc của Trần Hi Lam: “Bởi vì anh hy vọng, trong lòng Nhật Linh, anh vẫn luôn là anh Huy Thành như lúc trước.”
Trần Hi Lam cũng không hiểu rõ, nhưng cô ta vẫn biết ý nghĩ của Hạ Huy Thành, vì vậy lập tức gật đầu đồng ý: “Em biết rồi!”
“Anh vấn chưa định quay về à?” Trần Hi Lam ngẩng đầu nhìn anh ta và hỏi.
Sau khi nói xong những lời kia, Hạ Hi Thành chỉ đút tay vào túi quần rồi đứng đó, không hề có ý định quay về nhà họ Hạ “Chúng ta đi dạo một chút đi!” Hạ Huy Thành nhìn Trần Hi Lam rồi nhàn nhạt mở miệng, trên khuôn mặt hiền hòa hiện lên một chút buồn bã thoáng qua.
Anh sắp phải đính hôn rồi… Nhưng cô dâu không phải là người phụ nữ của anh ta suốt nhiều năm qua.
“Anh không sợ vợ chưa cưới sẽ ghen à?” Trần Hi Lam hài hước nhìn Hạ Huy Thành.
Hạ Huy Thành cũng bị cô ta gợi lên hứng thú, anh ta khoanh tay và hỏi một cách nghỉ ngờ: “Tại sao phải sợ chứ?”
“Chúng ta đi uống rượu nhé!” Trần Hi Lam nhướng mày, vẻ mặt hớn hở, đôi mắt xanh nhìn chăm chắm vào anh ta.
Đôi môi Hạ Huy Thành giật giật, anh ta không trả lời. Nhiều năm rồi, anh ta không đến những nơi như quán bar hay night club. Nhưng bây giờ, hình như anh ta cũng không còn hứng thú gì với những nơi đó nữa.
“Anh không dám à?” Trần Hi Lam tiếp tục nhướng mày, khiêu khích anh ta.
Hạ Huy Thành cười, Trần Hi Lam như vậy lại hơi giống một đứa con nít, làm người ta không có cách nào từ chối. Cũng thật đúng lúc! Bây giờ anh †a không muốn về nhà, vậy hôm nay có được tính là tiệc độc thân trước thời hạn không?
“Chúng ta đi thôi!” Hạ Huy Thành lại xoa xoa đầu Trần Hi Lam như một người anh trai.
Trái tim Trần Hi Lam đột nhiên đập lệch một nhịp. Cô ta không ngờ là Trần Huy Thành sẽ đồng ý. Hành động vừa rồi của anh ta, có tính là chỉ sờ đầu mà đã “hạ gục” trái tim con gái nhà người ta không?
Chương 764: Đến quán bar
Quán bar ngập trong khói thuốc. Trên sân khấu, tay ghi-ta đàn một bài nhạc tiếng Anh rất sôi động, ánh đèn đủ màu sắc xoay tròn trên đầu mọi người, ai nấy cũng đều lắc lư điên cuồng, cảnh tượng cứ như một lũ quỷ đang múa loạn.
Hạ Huy Thành híp mắt, anh ta vẫn không quen với bầu không khí những nơi thế này, chẳng lẽ anh ta đã già rồi sao? Vì vậy anh ta mới không có cách nào hòa nhập với những người đằng kia.
Trần Hi Lam nhận ra anh ta đã có ý định thối lui, cô ta kéo anh ta vào giữa đám đông chen chúc rồi vung vẩy cánh tay, trên mặt là một nụ cười rực rỡ, cô ta xuyên qua đám người thuận lợi như cá gặp nước vậy.
“Chẳng phải người Việt Nam các anh vẫn có một câu châm ngôn “Đời người đắc ý, hãy vui tràn!” à? Tới cũng tới rồi, anh còn gò bó như vậy để làm gì?” Trần Hi Lam híp mắt, cô ta nói rất to, nhưng trong quán bar thật sự quá ồn, Hạ Huy.
Thành chỉ nhìn thấy môi cô ta liên tục mở ra rồi đóng lại, tuy vậy anh ta không nghe rõ Trần Hi Lam đã nói gì, chỉ cảm thấy đôi mắt cô ta sáng long lanh dưới ánh đèn rất đẹp.
Trần Hi Lam sững sờ nhìn gò má của Hạ Huy Thành, không nhịn được nhón chân lên, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh 1a.
Không biết bị ai đẩy một chút, Trần Hi Lam đang nhón chân nên không đứng vững, suýt té xuống mặt đất, Hạ Huy Thành lập tức phản ứng kịp thời, đưa tay kéo cô ta vào lòng mình.
Bốn mắt nhìn nhau, bàn tay anh ta dán trên lưng cô ta Xuyên thấu qua áo sơ mi, nhiệt độ ở lòng bàn tay anh ta truyền lên da cô ta, Trần Hi Lam căng thẳng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập.
Đường nét trên mặt Hạ Huy Thành cũng không được tính là sắc sảo, nhưng cũng là một vẻ đẹp trai thanh lịch, hiền hòa như ngọc, có một không hai trên đời, không có ai có thể sánh băng… Có lẽ những từ nghĩ này đều được dùng để miêu tả về một người đàn ông như anh ta.
Hạ Huy Thành cũng sửng sốt, khoảng cách này quá gần, hình như cũng quá mức mập mờ.
Nhưng quán bar quá đông người, những người phía sau vẫn còn đang xô đẩy anh ta. Hạ Huy Thành đỡ Trần Hi Lam đứng vững, nhưng sau đó cũng không có cách nào buông cô ta ra, ngược lại càng ngày càng áp sát lại gần cô ta hơn.
Khuôn mặt Trần Hi Lam lặng lẽ đỏ lên, cô ta cúi đầu, che giấu vẻ căng thẳng trong lòng mình, nhưng trái tim vẫn đập nhanh thình thịch.
Hạ Huy Thành lại không chú ý đến những biến đổi nhỏ của Hạ Hi Lam, anh ta chỉ hơi nhíu mày, sợ những người phía sau vọt tới, va vào Trần Hi Kam nên cũng rất phong độ và lịch sự, bảo vệ cô ta trong ngực mình.
Trần Hi Lam lặng lẽ đưa đầu lại gần ngực của Hạ Huy Thành hơn, muốn chui hắn vào trong vòng tay của anh ta. Trên người Hạ Huy Thành không có mùi thuốc lá như những người khác, ngược lại chỉ thoang thoảng mùi hương bạc hà mát lạnh, càng không giống một người đàn ông ba mươi tuổi, mà giống như những chàng trai bước ra từ truyện tiểu thuyết, toàn thân đều tươi sáng như tỏa ra ánh sáng mặt trời, sạch sẽ và ấm áp.
Trần Hi Lam cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu, Hạ Huy Thành nhíu mày, ôm cô ta vào trong ngực mình, để cô ta ảo tưởng là anh ta đang lo lắng cho mình.
Nhưng cũng không lâu lắm, nhân viên an ninh quán bar đã xuất hiện và nhanh chóng giải tán những người gây chuyện.
Hạ Huy Thành buông tay ra, rốt cuộc anh ta đã có thể thở phào nhẹ nhõm, cười cười nhìn Trần Hi Lam: ‘Không sao rồi!”
Lại một lần nữa, Trần Hi Lam không nhịn được phải đỏ mặt, ngay cả lỗ tay cũng đỏ ửng. Cô †a vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng như nước của Hạ Huy Thành.
“Em sao rồi?” Hạ Hi Thành cảm thấy rất kỳ quái, cúi đầu nhìn cô ta.
Trần Hi Lam vội vàng khoát khoát tay, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả: “Không sao!
Không sao hết! Chỉ là ở đây quá nóng, em ra ngoài hóng mát một tí đây!” Cô ta nói xong, vội vàng chạy ra khỏi quán bar như đang chạy trốn ai đó, bỏ lại một mình Hạ Huy Thành đứng sững sờ tại chỗ, không hiểu gì Nhưng Hạ Hi Lam không có ở đây, anh ta cũng không có hứng thú chơi đùa gì, chỉ yên lặng ngồi trong một góc, gọi một ly rượu whisky rồi thưởng thức.
Hạ Huy Thành cũng là một người khác đẹp trai, nên tất nhiên có không ít phụ nữ muốn tiến đến bắt chuyện. Hạ Huy Thành thu lại nụ cười trên mặt mình, lạnh nhạt từ chối tất cả lời mời.
Người người ồn ào huyên náo, tất cả thanh niên từ nam đến nữ đều tràn vào sàn nhảy một lần nữa, không hề có dáng vẻ mệt mỏi Chắc anh ta thật sự già rồi! Nhưng lúc trước, anh †a cũng không phải là người có bộ dnasg này.
Nếu lúc đầu, anh ta có thể dũng cảm thêm một chút, vậy chắc chẩn anh và Lê Nhật Linh sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ.
Nhưng thật đáng tiếc! Từ trước đến nay, trên thế giới này không có loại thuốc nào tên là hối hận, bất cứ người nào cũng không có cách nào quay đầu lại.
Hạ Huy Thành nở một nụ cười tự giễu, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay. Sau đó, anh ta vẫy tay, dứt khoát bảo người phục vụ đưa lên một chai rượu vang đỏ, toàn thân thả lỏng, dựa vào sofa rồi vừa uống rượu, vừa chìm vào trong suy nghĩ của mình.
Phan Kiều Như hốt hoảng che kín hai tai của mình và dùng sức lắc đầu, vẫn thét to như cũ. Cô †a bị điếc sao? Sao có thể như vậy được?
Người đàn ông nghĩ ngờ nhìn Phan Kiều Như.
Thấy cô ta cứ tự lắc lắc đầu như điên rồi, ông ta nằm tóc cô ta: “Cô đang làm gì đấy? Có phải cô chê ông mày không?”
Cũng không biết Phan Kiều Như lấy đâu ra sức mạnh, cô ta hung hăng đẩy người đàn ông kia ra rồi lập tức chạy về phía cửa. Nhưng không chạy được mấy bước, cô ta đã bị bắt trở lại. Lúc này, người đàn ông cũng không còn kiên nhắn nữa, ông ta dứt khoát dùng tay xé toang quần áo Phan Kiều Như.
Lúc đầu, ông ta còn nghĩ cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, mình nên dịu dàng với cô ta một chút, nhưng không ngờ người phụ nữ này lại không biết điều như thế.
Phan Kiều Như cố gắng giấy giụa, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ và mất hết hy vọng, đôi mắt trợn 1o, cô ta kéo lấy tay người đàn ông kia, định cắn ông ta. Nhưng ông ta đã từng chịu thiệt một lần, làm sao có thể phạm sai lầm lần thứ haï?
Phan Kiều Như ăn mặc rất ít, xé mở hai ba lần đã cởi sạch đồ trên người cô ta. Người đàn ông lộ ra một nụ cười dâm đãng và xấu xa, dùng tay cầm lấy nơi đầy đặn của cô ta và liên tục xoa nản.
Phan Kiều Như lắc đầu dữ dội, không kìm nén nỗi khóc thét lên: “Anh Quân! Bố ơi! Nhanh cứu con với!”
Người đàn ông lại tát vào mặt cô ta: “Cô còn dám gọi người đàn ông khác à?”
Trong tay lại càng xoa nắn hăng say, một tay khác đã thăm dò phía dưới của Phan Kiều Như.
Phan Kiều Như từng sống ở nước ngoài mấy năm. Ở nước ngoài, bầu không khí rất cởi mở và khá loại, tình một đêm cũng là chuyện cực kỳ bình thường. Chẳng qua từ khi cô ta quay về nước, định gả vào nhà họ Lâm nên cô ta không còn chơi bời lộn xôn nữa, nhưng từ lâu cô ta đã không còn là gái trinh gì nữa rồi.
Người đàn ông cố gắng trêu chọc, dùng thắt lưng da trói lấy hai tay Phan Kiều Như, sau đó tiếp tục dùng ngón tay dò xét bên trong. Phan Kiều Như cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, lại bị một người đàn ông trên đùa nối lên phản ứng, vị trí rậm rạp cũng bắt đầu trở nên ẩm ướt.
Người đàn ông không kìm nén được nụ cười: “Đúng là một con đàn bà thấp hèn!”
Phan Kiều Như đỏ mặt, trong lòng cô ta vô cùng xấu hổ. Cô ta cố gắng cắn chặt môi mình, cố kìm nén không để mình kêu lên thành tiếng.
Người đàn ông cũng lười phản ứng với cô ta, tự cởi quần mình ra rồi mạnh mẽ tự thân vận động.
Phan Kiều Như lập tức đau đến mức thét lên…
Bên kia, Lý Thành ngồi trong phòng làm việc của Lâm Quân, hai chân bắt chéo, cũng không hề có vẻ căng thẳng.
“Haizz… Tổng giám đốc Quân! Anh nói xem, anh làm như vậy có quá độc ác không?”
“Không phải ý nghĩ này do anh đưa ra à?” Lâm Quân nhíu mày nhìn Lý Thành. Có thể hai người không đánh nhau thì không quen biết, cũng có thể vì một lý do nào khác, nhưng anh phải thừa nhận là Lý Thành rất phù hợp với khẩu vị của anh Những người nghèo khác, ai thấy anh mà không a dua nịnh nọt, không ngờ Lý Thành lại có thể bình Tĩnh, thong dong như vậy.
Lý Thành bĩu môi: “Nói vậy cũng đúng! Nhưng tôi còn tưởng là anh vẫn biết thương hoa tiếc ngọc, đau lòng không nố ra tay đấy!”
“Tại sao tôi phải đau lòng vì cô ta?”
“Bên ngoài đều nói là anh và con gái nhà họ Phan có quan hệ với nhau mà, không đúng à?”
“Ai nói vậy?” Lâm Quân nhíu mày. Nếu lời như vậy mà truyền vào tai Lê Nhật Linh, không biết lại ồn ào, xảy ra chuyện quái quỷ gì đây! Thật đáng ghét!
Lý Thành vuốt tay: “Tôi quên rồi! Dù sao cuộc sống của những kẻ nhiều tiền như các người đều kỳ quái, muôn hình vạn trạng, chuyện gì không thể xảy rat”
‘Trán Lâm Quân giật giật, anh cũng lười quan tâm đến những lời không đáng tin cậy của anh ta: “Nhật Linh và đứa bé là ranh giới cuối cùng của ôi. Cô ta dám ra tay với bọn họ, tất nhiên cô ta cũng phải trả giá tương xứng”
“Vậy bước kế tiếp là gì? Cứ như vậ sao?”
Lâm Quân vuốt tay, nhíu mày nhìn Lý Thanh Hình như anh ta lại có ý tưởng quái quỷ gì rồi!
“Nhưng mà e rằng lý tưởng này thật sự quá đáng!” Lý Thành nhíu mày lắc đầu, giống như đột nhiên lương tâm trỗi dậy.
là xong rồi “Để cô ta nghiện ma túy, sau đó đưa cô ta đến nước Mỹ, vứt vào khu vực hỗn loạn nhất, sau này để cô ta tự sống tự chết đi!” Lâm Quân xoa xoa huyệt thái dương, mở miệng nói một cách lạnh nhạt giống như đang nói về một chuyện hết sức bình thường vậy.
‘Trán Lý Thành giật giật. Đúng là không nên trêu chọc một người đàn ông như Lâm Quân!
Dính vào ma túy, lại còn vào những chỗ hỗn loạn kia, chậc chậc chậc… Dùng mông cũng có thể nghĩ ra kết quả là gì!
Chương 756: Thăm hỏi sức khỏe của Hoàng Ánh
Kể từ khi Hạ Ly quay về nhà, cô bé không muốn rời khỏi Lê Nhật Linh. Mặc kệ Lê Nhật Linh đang làm gì, ở đâu, cô bé cũng lon ton chạy theo sau mông, có vẻ lần trước cô bé bị dọa sợ khủng khiếp. Lê Nhật Linh cũng rất đau lòng vì Hạ Ly, mấy ngày rồi cô không ra khỏi cửa mà chỉ ở nhà với cô bé.
Cả ngày ở nhà với Hòa Phong và Lâm Chí Linh, nấu cơm cho con rồi chơi trò chơi với mấy đứa bé, thời gian cũng trôi qua thật nhanh. Trong mấy ngày đó, cô còn đến bệnh viện thăm Hoàng Ánh.
Hoàng Ánh cũng không có bệnh gì nặng, không bao lâu sẽ khỏe hắn thôi, nhưng bà cũng không muốn về nhà rồi nhìn thấy Lâm Niệm Sơ, vì vậy bà dứt khoát ở lại bệnh viện thêm mấy ngày nữa Lê Nhật Linh vừa dẫn ba đứa bé tới là Hoàng Ánh lập tức vui vẻ quên trời quên đất, nhanh chóng bước xuống giường, đi đến trước mặt ba đứa bé và liên tiếp hỏi thăm, có vẻ thật lòng yêu thích mấy đứa bé này. Lê Nhật Linh nhẹ nhàng mỉm cười, tiện tay gọt một quả táo.
Hoàng Ánh sờ trán của Hạ Ly, đau lòng không chịu nổi, bà vội vàng hỏi thăm Lê Nhật Linh xem chuyện gì đã xảy ra.
Lê Nhật Linh còn chưa kịp mở miệng, Hạ Ly đã nhanh nhảu khai báo sạch sẽ.
Con nít không biết gạt người, hơn nữa đây là cháu trai của bà, Hoàng Ánh không có một chút nghi ngờ, nhưng bà lại càng nhíu chặt chân mày.
“Nhật Linh! Chuyện của Phan Kiều Như là sao vậy?” Hoàng Ánh đột nhiên quay mặt lại, nhớ tới tin tức gần đây trên tivi, hình như trên tin tức nói rằng cổ phiếu của Công ty Phan Gia hạ giá trên diện rộng, sau đó bọn họ mở buổi họp báo, công bố tin tức liên quan đến Phan Kiều Như. Nhưng bà thật sự không ngờ, chuyện này lại bởi vì Hạ Ly và Lê Nhật Linh!
Lê Nhật Linh ngẩng đầu, đưa quả táo đã gọt vỏ cho Hoàng Ánh, Hoàng Ánh nhận lấy. Trong ánh mắt bà cũng không có vẻ trách cứ hay vặn hỏi, chỉ loáng thoáng có vẻ lo lắng.
Lê Nhật Linh lắc đầu một cái, trên mặt xuất hiện một nụ cười nhẹ, cô an ủi Hoàng Ánh: “Mẹ à!
Không có chuyện gì đâu! Nói ra thì rất dài dòng, nhưng mà bây giờ Lâm Quân đã giải quyết xong chuyện này rồi, mẹ không cần phải lo lắng nữa!”
“Đã giải quyết sao?” Hoàng Ánh nhìn Lê Nhật Linh bằng một ánh mắt đầy vẻ nghỉ ngờ, ánh mắt Lê Nhật Linh rất bình tĩnh và tự nhiên, cô nhìn Hoàng Ánh và gật đầu một cái.
Hoàng Ánh nặng nề thở dài một hơi: “Mẹ chỉ lo lắng là con và đứa bé phải chịu oan ức thôi.
Lúc trước là mẹ có lỗi với con, nhưng con và Lâm Quân đã kết hôn, nếu sau này có chuyện gì, con cần phải nói với mẹ đấy!”
Trong lòng Lê Nhật Linh cũng hơi cảm động, cảm giác rất khó tả. Khi cô vừa mới gả vào nhà họ Lâm, dường như trong nhà họ Lâm, chỉ có một mình Hoàng Ánh đối xử tốt với cô, quan tâm đến cô.
Chỉ là sau đó thật sự xảy ra quá nhiều chuyện Bây giờ, ngay cả mẹ ruột mình là ai, có còn tồn tại trên thế giới này không, cô cũng không biết được.
Trong lòng cô cũng có những ước ao về bố mẹ mình, cho nên bây giờ, hình như tình cảm của cô đối với Hoàng Ánh rất vi diệu.
Nhưng lúc này cô không còn là Lê Nhật Linh của trước kia nữa, càng không cần khắp nơi đều phải dựa vào người khác. Hoàng Ánh nói như vậy, cũng không có nghĩa là cô sẽ thật sự bảo Hoàng Ánh làm gì.
Thân là một con người, chúng ta vẫn nên dựa vào bản thân mình thì tốt hơn. Hơn nữa, cô còn còn phải bảo vệ hai đứa con trai cưng và con gái yêu quý của mình Hoàng Ánh thấy Lê Nhật Linh đồng ý với một dáng vẻ nghiêm túc, cũng không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng bà cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Nếu Lê Nhật Linh thật sự có thể buông xuống lớp ngăn cách với bà, vậy một ngày nào đó, Lâm Quân cũng có thể không còn hận bà nữa.
Nửa đời trước, bà sống xuôi gió xuôi nước, không gặp bất cứ một khó khăn trắc trở nào. Thật sự không ngờ, bây giờ đến tuổi này, đã bước một nửa chân vào quan tài lại đột nhiên toát ra chuyện như vậy.
Chồng mình có thêm một đứa con riêng, bản thân mình lại tự tay ép con dâu rời đi, đê con trai ruột oán hận mình, ngay cả mua một bộ quần áo cho cháu trai, cũng không có cách nào nhìn thấy dáng vẻ mấy đứa bé khi mặc vào. Đột nhiên, bà cảm thấy cuộc đời này của bà thật sự quá thất bại, sống uổng phí rồi.
Còn may là Lê Nhật Linh đã trở về, để bà lại nhìn thấy hy vọng một lần nữa. Nếu Lê Nhật Linh thật sự không trở lại, vậy Lâm Quân có thể hận bà cả đời không? Cả ngày phải đối mặt với Lâm Niệm Sơ, có thể lúc nào đó bà bị tắc nghẽn cơ tim mất.
Năm đó, vì một đứa con riêng, suýt chút nữa bà đã tự tay đẩy cháu trai ruột của mình đến bước đường cùng.
Hạ Ly nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Hoàng Ánh và Lê Nhật Minh: “Tại sao nội lại không về nhà chứ?”
“Bà nội bị bệnh, cần phải nằm lại bệnh viện.
Hôm khác chúng ta lại đến thăm bà nội được không?” Lê Nhật Linh xoa xoa đầu Hạ Ly.
Chương 757: Tặng chăn cho Lê Minh Nguyệt
Ngay tại lầu dưới, trong phòng bệnh dưới phòng Hoàng Ánh, một người phụ nữ gác chéo chân, vừa cần hạt dưa vừa bận rộn quở trách “Lâu như vậy vẫn không thấy Lê Minh Nguyệt đến bệnh viện, điện thoại cũng không liên lạc được.
Tiền nằm viện thì cô ta đã nộp rồi, nhưng tiền đó lại không thể rút ra. Chẳng lẽ cô ta định chỉ làm như vậy mà đuổi chúng ta sao?” Giọng nói của bà Lê vang dội. Giữa phòng bệnh yên lặng, giọng của bà ta càng đặc biệt chói tai “Đây là bệnh viện đấy! Ôn ào cái gì vậy!” Ông Lê cũng không chịu được, nhíu mày nhìn bà Lê.
Đáng lẽ ông ta phải về nhà từ sớm, lại bị bọn họ lôi kéo đến nơi này rồi ngây người ở đây lâu như vậy. Nếu bây giờ về nhà làm ruộng, cũng có thế ích góp được một ít tiền, ngược lại đến nằm chỗ này làm gì? Làm cho mình người không ra người quỷ không ra quỷ.
Chẳng phải tôi là những chuyện này, đều là vì con trai của chúng ta sao? Bây giờ Lê Minh Nguyệt phát tài rồi, nhưng Đức Dương thì sao?
Đến một công việc còn không có! Cô ta bỏ ra một ít tiền cho anh mình thì sao chứ?”
Bà làm thế này là lừa tiền của cô ta, nếu bà bình tĩnh thương lượng với Minh Nguyệt, chắc hẳn cô ta sẽ đồng ý thôi mà!” Ông Lê nhìn bà Lê, nói năng thấm thía, cố gắng khuyên nhủ bà ta Ông ta đã muốn về nhà từ lâu rồi, cứ ở bệnh viện thế này làm ông ta cảm thấy toàn thân đều không thoải mái. Hơn nữa, hình như Lê Minh Nguyệt cũng đã phát hiện ra gì đó, bây giờ cũng không đến bệnh viện nữa rồi.
“Ông thì hiểu cái gì?” Bà Lê trợn mắt, liếc xéo khinh bỉ ông Lê. Bà ta nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn nói chuyện với ông ta nữa, trong lòng lại đang âm thầm tính toán từng bước, phải làm thế nào để lừa Lê Minh Nguyệt trở lại.
Lê Minh Dương ngồi một bên nghe bố mẹ mình cãi nhau, nhưng cũng không lên tiếng khuyên nhủ. Bây giờ, Lê Minh Nguyệt có nhiều tiền như vậy, lại còn leo lên một thằng con nhà giàu, anh ta là anh trai cô ta, từ nhỏ đến lớn, anh †a từng chăm sóc cô ta nhiều lần đúng không?
Bây giờ, cô ta cho anh †a một số tiền để anh ta làm ăn thì sao chứ?
Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong đã chơi ở nước Pháp suốt mấy ngày nay. Đây là lần đầu tiên Lê Minh Nguyệt ra nước ngoài, nhìn thấy thứ gì, cô ấy cũng cảm thấy rất tò mò, nhưng cô ấy vẫn rất lo lắng cho bố của mình, nhiều lần nhắc đến chuyện phải về thành phố A nhưng đều bị Hà Dĩ Phong viện cớ từ chối.
Không ngờ Hà Dĩ Phong đã cố tình nộp đủ tiền thuốc thang rồi, còn đổi số điện thoại di động của Lê Minh Nguyệt, cũng chẳng trách gần đây bà Lê không gọi điện cho cô ấy.
Nhưng không sớm thì muộn cũng cần phải giải quyết chuyện của ông Lê và bà Lê. Hà Dĩ Phong lại nhìn thấy tin tức trên điện thoại di động.
Công ty Phan Gia của nhà họ Phan cũng không phải là một doanh nghiệp nhỏ, xảy ra chuyện như vậy vẫn ồn ào, náo loạn một thời gian, Hà Dĩ Phong cảm thấy có điều gì đó không bình thường, Lê Minh Nguyệt lại thường xuyên yêu cầu về nước, nên hai người quyết định quay về.
Trên máy bay, Lê Minh Nguyệt thấy Hà Dĩ Phong đã ngủ, cô hơi say máy bay, đã uống thuốc nên vừa lên máy bay, cô ấy đã bắt đầu mệt mỏi rã rời.
Hà Dĩ Phong cũng không ngờ là cô lại ngủ nhanh như vậy, anh ta không dám nhúc nhích, sợ sẽ đánh thức cô ấy.
Không ngờ có một nữ tiếp viên hàng không đi tới, đưa cho Hà Dĩ Phong một tẩm chăn rồi nói: “Thưa anh Phong! Đây là do một hành khách nam tặng cho vị khách nữ bên cạnh anh!”
“Khách nam ư?” Hà Dĩ Phong giật giật khóe môi, nghỉ ngờ nhìn Lê Minh Nguyệt.
Từ lúc nào, cô gái nhỏ này lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy? Còn có người tặng chăn cho cô ấy nữa! Nhưng trong lòng anh ta lại hơi ghen tuông, lại có người dám ở trước mặt anh ta, tặng đồ cho Lê Minh Nguyệt, tên nào đó coi anh ta là người chết “Đúng vậy thưa anh Hài Vị khách nam đó ngồi ở kia!”
Nữ tiếp viên hàng không giơ tay chỉ về một hướng, Hà Dĩ Phong nghiêng đầu nhìn theo tay cô ta, lại phát hiện người đàn ông kia ngay tại trước mặt anh ta.
Người đàn ông này là một người Việt Nam, mắt đen, tóc đen nhưng đã có lấm tấm tóc bạc, mặc một bộ vest phẳng, không qua loa bất cứ chỉ tiết nào, có vẻ đã hơn năm mươi tuổi, ánh mắt bình tính và hiền từ, nhìn qua cũng biết đây là loại người từng trải qua một cuộc đời nhiều biến đổi Hà Dĩ Phong mạnh mẽ đè nén lời tra hỏi trở về.
Một người đàn ông như vậy tặng chăn cho Lê Minh Nguyệt, cũng không giống như có ý định gì khác, chỉ như một người bố hiền từ, thể hiện sự quan tâm đến con gái mình mà thôi.
Nhận thấy ánh mắt của Hà Dĩ Phong, người đàn ông kia quay đầu nhìn anh ta và nở một nụ cười, khóe mắt cong lên lại làm Hà Dĩ Phong cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.
Nhưng rõ ràng từ trước đến giờ, anh ta chưa từng gặp người đàn ông này.
Chương 758: Ông ấy có thể là bố ruột của Lê Nhật Linh
“Thay tôi cảm ơn vị khách nam kia nhé!” Hà Dĩ Phong lịch sự gật đầu một cái với tiếp viên hàng không, dùng chăn phủ lên người Lê Minh Nguyệt và mở miệng nói.
Lê Minh Nguyệt tựa vào đầu vai Hà Dĩ Phong, bị anh ta lay động tỉnh lại, cô ấy bĩu môi không hài lòng, nhưng chỉ sau nháy mắt, cô ấy lại đổi một tư thế rồi tiếp tục ngủ mất.
Dáng vẻ của cô lúc này vô cùng đáng yêu, làm Hà Dĩ Phong cũng không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng Hà Dĩ Phong đột nhiên nghĩ tới, chẳng trách anh ta sẽ cảm thấy người đàn ông kia rất quen mắt, ánh mắt của người đàn ông kia cực kỳ giống ánh mắt của Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh sao? Trong lòng Hà Dĩ Phong đột nhiên hoảng sợ, Lê Nhật Linh là con nuôi của Lê Hải Thiên chứ không phải là con gái ruột của nhà họ Lê. Người đàn ông này có tuổi tác và khuôn mặt rất phù hợp, có khi nào ông ta có liên quan đến Nhật Linh không?
Máy bay chậm rãi hạ cánh xuống sân bay Thành phố A, Hà Dĩ Phong gọi Lê Minh Nguyệt dậy, nhưng vừa ngẩng đầu, anh ta đã không nhìn thấy người đàn ông kia nữa, ông ấy đã rời khỏi chỗ ngồi.
Hạ Dĩ Phong vội vàng để yên cho Lê Minh chạy ra ngoài, đuổi theo người đàn ông kia. Sân bay Thành phố A rất lớn, rất nhiều người qua lại, Hà Dĩ Phong đã chạy qua chạy lại mấy vòng, nhưng làm sao cũng không thể tìm ra người đàn ông lúc nãy ngồi trên máy bay.
Anh ta nhíu mày, mím môi, quay đầu nhìn quanh, nhưng chỉ có thể nhìn thấy phía xa xa, Lê Minh Nguyệt vừa thở hổn hển, vừa kéo vali hành lý đuổi theo anh ta.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Minh Nguyệt đã đầy vẻ cố hết sức, thân thể nho nhỏ của cô ấy mà phái xách vali hành lý của hai người thật to, ánh mắt cô ấy nhìn Hà Dĩ Phong hơi có vẻ trách móc: “Anh còn không mau đến giúp đỡ tôi àI”
Hà Dĩ Phong nhanh chóng đi về phía cô ấy và nhận lấy vali trong tay cô ấy. Vừa rồi, anh ta vội vàng tìm người đàn ông kia, suýt nữa đã quên mất Lê Minh Nguyệt.
Nhìn khuôn mặt phụng phịu của Lê Minh Nguyệt, Hà Dĩ Phong vội vàng mở miệng giải thích: “Vừa rồi, tôi nhìn thấy một người!”
“Một cô gái xinh đẹp cố nào mà có thể để cậu chủ Hà đích thân đuổi theo vậy?” Lê Minh Nguyệt nhìn Hà Dĩ Phong, điều đầu tiên mà cô ấy nghĩ tới là… Chắc chắn Hà Dĩ Phong đuổi theo một người phụ nữ.
“Cô gái xinh đẹp ư? Không phải! Đó là một người đàn ông!” Hà Dĩ Phong phản ứng không kịp, không rõ ý của Lê Minh Nguyệt, anh ta hơi nghiêng đầu giải thích.
Lúc này, vẻ mặt Lê Minh Nguyệt càng trở nên phong phú hơn, cô ấy đã động não bay xa đến tận chân trời. Chẳng lẽ Hà Dĩ Phong đã bị chuyện gì kích thích, vì vậy giới tính bị thay đổi rồi à: “Trời ơi!
Hà Dĩ Phong! Từ bao giờ anh bắt đầu thích đàn ông vậy? Dù Nhật Linh không thích anh, anh cũng không nên tự coi rẻ bản thân mình như vậy chứ!”
“Trong đầu em chứa toàn thứ gì vậy?” Khóe miệng Hà Dĩ Phong run run, huyệt thái dương của anh ta cũng giật một cái. Anh ta thật sự không có cách nào hiểu nổi tư tưởng của Lê Minh Nguyệt.
“Vậy anh đuổi theo một người đàn ông để làm gì?” Lê Minh Nguyệt nhìn Hà Dĩ Phong và hỏi văn lại, rõ ràng chính là nhìn thấy người ta đẹp trai nên đuổi theo chứ gì!
Tóm lại, Lê Minh Nguyệt cảm thấy một người không có công việc ổn định như Hà Dĩ Phong, cả ngày cứ làm những chuyện kỳ quái, cũng không biết tại sao đến bây giờ mà Công ty Hà Gia vẫn chưa phá sản “Người đàn ông kia rất giống Nhật Linh, tuổi tác cũng rất phù hợp, tôi nghỉ ngờ đó là bố ruột của Nhật Linh!”
“Ở đâu có chuyện trùng hợp như vậy chứ!” Lê Minh Nguyệt lại không đồng ý với suy nghĩ này.
“Lỡ như đúng vậy thì sao?” Hà Dĩ Phong hỏi ngược lại. Ánh mắt của ông ta quá giống ánh mắt của Lê Nhật Linh, cũng không thể trách tại sao Hà Dĩ Phong lại nghỉ ngờ như vậy.
“Thôi! Anh đừng suy nghĩ nữa, dù sao chúng †a cũng không thấy người ta đâu rồi. Bây giờ người đó đang ở Thành Phố A, anh và Lâm Quân cứ điều tra một chút là được mà!”
Lê Minh Nguyệt vuốt tay. Từ đầu đến cuối, cô ấy thật sự không để lời của Hà Dĩ Phong trong lòng. Cô ấy không hề tin tưởng sẽ có chuyện trùng hợp như vậy.
Lâm Quân và Nhật Linh đã tìm kiếm bố mẹ ruột của Nhật Linh suốt một thời gian dài rồi, nhưng không hề có một chút tin tức. làm sao lại có thể đúng dịp bị cô ấy và Hà Dĩ Phong gặp trên máy bay chứ!
Nhưng ánh mắt Hà Dĩ Phong lại lập tức sáng lên. Đúng vậy! Bây giờ ông ta đã đến thành phố A, mình cứ điều tra một chút là được rồi mà!
Nhưng vừa rồi, cô gái nhỏ Lê Minh Nguyệt đã nghi ngờ gì về anh ta nhỉ?
“Vừa rồi em mới nói là… Tôi thích đàn ông hả?” Hà Dĩ Phong nắm lấy bả vai Lê Minh Nguyệt và nhướng mày, hỏi cô ấy.
Lê Minh Nguyệt vội vàng lắc đầu chối bỏ. Vừa rồi, cô ấy chỉ buộc miệng nói ra, nếu bây giờ cô ấy thừa nhận, không biết lát nữa về nhà, Hà Dĩ Phong sẽ trừng trị cô ấy thế nào nữa: “Không có!
Không có! Anh nghe lầm rồi!”
“Thật sao?” Hà Dĩ Phong híp mắt, nụ cười trên mặt anh ta đầy vẻ xấu xa.
Trong lòng Lê Minh Nguyệt đột nhiên có cảm giác rét lạnh, cô ấy vội vàng đẩy tay Hà Dĩ Phong ra, chạy về phía trước mấy bước, giữ một khoảng cách với anh ta.
Trước kia cô ấy vẫn chưa cảm thấy gì. Gần đây, cô ấy mới phát hiện càng ngày Hà Dĩ Phong càng xấu xa rồi.
Hà Dĩ Phong nhìn theo bóng lưng Lên Minh Nguyệt, không nén được nụ cười trên môi. Lê Minh Nguyệt như thế này thật sự quá đáng yêu.
Có lẽ bản thân cô ấy cũng không phát hiện, cô ấy luôn giống như một mặt trời nhỏ, tỏa ánh sáng ấm áp, làm mọi người không thể tự chủ muốn nở nụ cười.
Chương 759: Hãy gọi cậu ta là chú Tuấn!
Trần Hi Tuấn đã xử lý xong chuyện của Công †y Z0, cậu ta đã đồng ý với James, cuộc hẹn một tuần lễ cũng sắp đến thời gian rồi. Cậu ta đứng trên ban công, đột nhiên cảm thấy hơi buồn bã.
Trần Hi Lam cũng vẫn là dáng vẻ không tìm không phổi, vô tư, không quan tâm đến chuyện gì.
Kể từ ngày đó, sau khi trở về, Trần Hi Lam Vẫn chưa đi ra ngoài. Trước kia, làm gì có lúc nào cô †a có thể ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày?
Đột nhiên có chuyện khác thường, chắc chắn có gì đó mờ ám!
Nhưng Trần Hi Lam không muốn nói, Trần Hi Tuấn cũng sẽ không hỏi, ngược lại cậu ta đã nghe thấy điện thoại di động của Trần Hi Lam kêu lên nhiều lần, nhưng đều bị cô ta tắt máy ngay lập tức.
‘Anh! Anh đã yêu Nhật Linh ngay từ cái nhìn đầu tiên à?” Trần Hi Lam dựa vào ghế sofa và xem phim ngon lành, đột nhiên cô ta nghiêng đầu hỏi một câu, làm Trần Hi Tuấn cũng giật mình hoảng sợ.
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên ư?” Trần Hi Tuấn nở một nụ cười. Nhớ đến khoảng thời gian đó ở nước Pháp, lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Lê Nhật Linh, cậu ta chỉ cảm thấy người phụ nữ Việt Nam này.
thật xinh đẹp nhưng lại có vẻ bưồn rầu. Hình như trên người cô luôn có vẻ gì đó khác người, vì vậy cậu ta đã không nhịn được chụp ảnh cô. Chắc như vậy không tính là yêu từ cái nhìn đầu tiên nhỉ?
Nhưng Trần Hi Tuấn vẫn gật đầu một cái.
Giác quan thứ sáu của đàn ông đã nói với cậu ta, Trần Hi Lam có chuyện gì đó muốn hỏi mình.
Đúng như cậu ta dự đoán, Trần Hi Lam thở dài một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng: “Anh! Em vô cùng bội phục anh đấy! Tại sao anh có thể nói buông tay Nhật Linh là lập tức buông tay ngay.
Anh đã làm nhiều chuyện như vậy vì cô ấy, hơn nữa anh còn thích cô ấy như thế! Bây giờ cô ấy trở về bên cạnh Lâm Quân, chẳng lẽ anh không tức giận à?”
Trần Hi Tuấn nhìn Trần Hi Lam, thấy cô ta giận dữ vì cảm thấy cậu ta bị đối xử bất công Nhưng rõ ràng là cô ta đang cảm thấy không công bẳng thay cậu ta, tại sao cậu ta vẫn cảm thấy có gì đó kỳ quái: “Sao vậy? Từ bao giờ em lại không dứt khoát thế này, lại còn không có cách nào buông tay sao?”
Trần Hi Lam bị Trần Hi Tuấn nói trúng tâm sự, gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng: “Chuyện này… Rõ ràng là em đang hỏi anh mài”
“Hỏi anh sao?” Trần Hi Tuấn đi đến trước mặt Trần Hi Lam, khui lon Coca cola trên bàn ra rồi ngửa đầu uống một hớp, lúc này, anh ta mới chậm chạp mở miệng: “Nếu vì mình đã làm quá nhiều chuyện nên cảm thấy không đáng, cảm thấy không công bằng với mình, vậy thật ra em không yêu người đó, em chỉ không cam lòng mà thôi!”
Trần Hi Tuấn đột nhiên giơ tay lên, xoa xoa mái tóc Trần Hi Lam: “Trong tình yêu, nếu không nỡ buông tay thì cũng đừng buông tay! Tại sao phải ép mình phải buông tay người đó chứ?”
Giống như cậu ta đối với Lê Nhật Linh vậy.
Thật ra, cậu ta cũng chưa bao giờ buông t: là đổi sang một cách khác rồi tiếp tục bảo vệ Nhật Linh mà thôi. Hơn nữa, từ khi vừa mới bắt đầu, thật ra cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu ta biết mình làm tất cả những chuyện này, cũng chưa chắc sẽ đạt được kết quả gì.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Chỉ cần cô sống hạnh phúc là được rồi.
“Không nỡ buông tay cũng đừng buông tay ư?” Trần Hi Lam còn hơi nghỉ ngờ: “Vậy còn anh thì sao? Anh đã buông tay Nhật Linh chưa?”
Trần Hi Tuấn lắc đầu một cái: “Có nhiều lúc, không buông tay cũng không có nghĩa là cần phải ở bên người đó!”
“Em biết!” Trần Hi Lam giống như đã nghĩ ra hỉ điều gì, cô ta gật đầu đồng ý rồi nghiêng đầu qua một bên, cũng không biết cô ta đang suy nghĩ gì.
Trần Hi Tuấn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười một tiếng rồi đi làm chuyện ủa mình Nhưng Trần Hi Lam càng suy nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, cô ta càng không cam lòng, nhưng chẳng lẽ cô ta phải buông tha sao?
Nếu chỉ như vậy rồi trở về nước Mỹ, e rằng cô ta càng không cam lòng.
Cô ta đột nhiên nhảy cẵng lên khỏi ghế sofa rồi vội vội vàng vàng chạy về phòng thay quần áo.
Mặc kệ kết quả như thế nào, cô vẫn một lần vì bản thân mình!
Trần Hi Tuấn cũng gọi điện thoại cho Nhật Linh. Dù sao, ngày mai cậu ta sẽ trở về nước Mỹ, đột nhiên cậu ta rất muốn gặp cô thêm một lần.
Lâm Quân ngồi bên cạnh Lê Nhật Linh, thấy Trần Hi Tuấn gọi điện thoại đến, anh cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chắm chảm vào Lê Nhật Linh, giống như sợ cô sẽ bỏ chạy đâu mất vậy.
Sau khi cúp điện thoại di động, Lê Nhật Linh vừa chuẩn bị mở miệng thuyết phục Lâm Quân, Lâm Quân đã nói với cô: “Anh sẽ đi với em!”
“Thật sao?” Cô còn tưởng rằng Lâm Quân sẽ không để cô đi ra ngoài.
“Ù! Anh cũng nên cảm ơn cậu ta! Lúc em ở nước Mỹ, cậu ta đã chăm sóc em và Hạ Ly lâu như: vậy!” Ánh mắt của Lâm Quân rất tự nhiên, có vẻ vô cùng nghiêm túc, cũng không giống như đang nói đùa.
“Còn con thì sao đây?” Lê Nhật Linh hỏi anh: “Chẳng lẽ chúng ta để mấy đứa bé ở nhà à?”
Lâm Quân nhíu mày. Trước kia, anh cứ nhớ đến mấy đứa bé, bây giờ Lên Nhật Linh trở về, lúc này anh lại phát hiện, mấy đứa bé này thường xuyên trở ngại anh và Lê Nhật Linh hưởng thụ thế giới riêng của hai người, thật sự làm anh bực bội nhưng không thể nào nói nên lời.
Chương 760: Anh vẫn còn giữ gìn Công tyJZ
“Không! Hạ Ly cũng muốn đi gặp bố!” Hạ Ly không hài lòng, vươn cánh tay mập mạp nhỏ bé ra và tranh cãi với Lâm Quân.
Lâm Quân càng cảm thấy khó chịu: ‘Không được gọi cậu ta là bố!”
“Vậy Hạ Ly phải gọi bố là gì bây giờ?” Hạ Ly nghiêng đầu nhìn Lâm Quân, không hề sợ hãi dáng vẻ hung dữ của anh Từ đầu đến cuối, Lâm Quân cũng chỉ giả vờ để hù dọa cô bé. Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Hạ Ly, Lâm Quân không còn một chút cáu giận nào: “Hãy gọi cậu ta là chú Tuấn!”
“Vậy Hạ Ly có thể đi với bố mẹ không?” Hạ Ly nhìn Lê Nhật Linh, hỏi ý kiến một cách ngoan ngon và lanh lợi, nhưng dáng vẻ lại vô cùng mong đợi.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi! Từ nhỏ, Hạ Ly đã đi theo Trần Hi Tuấn. Lâu như vậy cô bé vẫn không được gặp cậu ta, chắc chắn cô bé rất nhớ cậu ta.
Lâm Quân còn đang dụ dỗ Hạ Ly: “Vậy sau này Hạ Ly không thể gọi chú ấy là bố, chỉ có thể gọi là chú Tuấn, được không?”
Có thể nhìn ra được, Lâm Quân vô cùng đề phòng những chuyện thế này. Tại sao con gái cưng của anh lại có thể gọi một người đàn ông khác là ‘Bố’ chứ?
“Tại sao lại phải gọi như vậy chứ? Hạ Ly cảm thấy khó hiểu. Khi còn ở nước Mỹ, Lê Nhật Linh cũng từng cố gắng thay đối cách xưng hô của Hạ Ly, nhưng chẳng ai ngờ là cô bé vẫn không thể thay đổi. Hạ Ly cứ nghĩ răng người đàn ông luôn ở bên cạnh mình thì mình phải gọi là “Bố!”.
Những người bạn nhỏ khác đều có “Bố’ của mình, vậy chắc chẩn Trần Hi Tuấn cũng là “Bố” của cô bé Lâm Quân cười nhếch mép: “Bởi mỗi người chỉ có một người bố. Hạ Ly đã có bố là bố của con, nên con không thể gọi những người khác là bố nữa!”
Anh cũng không biết phải nói thế nào mới có thể giải thích rõ cho Hạ Ly về chuyện này. Nhưng chắc chản đến lúc trưởng thành, Hạ Ly sẽ hiếu những điều này.
Hạ Ly vẫn còn đang nghiêm túc suy nghĩ, không biết giữa “Bố” và “Bố” có gì khác nhau, lại bị Lê Nhật Linh Dù sao Trần Hi Tuấn cũng lập tức phải về nước rồi. Đưa Hạ Ly đi gặp cậu ta cũng tốt!”
Lâm Quân gật đầu một cái, cũng không hề phản đối. Dù sao Lê Nhật Linh nói đúng, mà anh cũng sẽ đi cùng. Trước mặt anh, Trần Hi Tuấn cũng không thể táy máy chân tay với Lê Nhật Minh chứ?
Hài lòng nhìn người phụ nữ xinh đẹp và cô bé xinh đẹp của nhà mình đều cười lên, Trần Hi Tuấn thật sự đã chịu thiệt thòi mà! Lúc Lê Nhật Linh quay về, anh còn ghen tị Trần Hi Tuấn, nhưng.
hôm nay nhìn lại, hình như cũng không có gì phải ghen tị mà!
Lê Nhật Linh lại đột nhiên nhớ tới, hình như: vẫn còn một việc mà cô quên nói cho Lâm Quân.
“Sao vậy?” Lâm Quân phát hiện vẻ mặt Lê Nhật Linh hơi thay đổi, giống như có chuyện gì đó muốn nói với anh, nhưng lại không biết làm sao mở miệng, dáng vẻ rất kỳ quái, vì vậy anh chủ động hỏi Lê Nhật Linh.
“Trần Hi Tuấn đã chuyển nhượng Công ty ZO cho tôi!” Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân và nhàn nhạt mở miệng Lúc này, Lâm Quân thật sự nhíu mày: “Em đã nhận lấy à?”
Trong mắt anh, nói ZO lớn thì nó cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng ở nước Mỹ, nó đã nổi lên rất nhanh, phát triển rất tốt, tương.
lai cũng rất rộng mở. Nhưng Lâm Quân thật sự không ngờ là James sẽ đồng ý để Trần Hi Tuấn trực tiếp tặng hẳn Công ty ZO cho Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh gật đầu một cái. Lúc đầu, cô cũng không muốn nhận, nhưng cô không thể nói lại Trần Hi Tuấn. Trần Hi Tuấn nói được là làm được, mà dù thế nào, cô cũng không thể nhìn Công ty ZO giải tán.
Công †y ZO là công sức vất vả khổ cực của cô suốt ba năm kia, nó cũng giống như một đứa con của cô vậy.
“Trần Hi Tuấn nói… Nếu tôi không đồng ý, vậy cậu ta lập tức giải tán Công ty ZOI”
Lâm Quân gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn có vẻ kỳ quái. Anh ta không quan tâm đến một công ty như Công ty ZO, nhưng lời kia của Trần Hi Tuấn là có ý gì?
Như vậy chẳng phải cậu ta và Lê Nhật Linh lại liên quan đến nhau, dây dưa không rõ à?
Lâm Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lê Nhật Linh đầy vẻ mong đợi, giống như một đứa bé đang hy vọng nhận được lời khen ngợi: “Trong suốt mấy năm em rời khỏi nơi này, anh vẫn luôn giữ gìn Công ty JZ, muốn đợi em quay vềt”
“Anh vẫn còn giữ à?” Lê Nhật Minh hơi ngạc nhiên. Hôm nay, cô đã không còn là cô của lúc trước, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không.
hiểu, chỉ là một cô gái nhỏ, được Lâm Quân bảo vệ sau lưng. Cô biết, muốn duy trì một công ty cần một nguồn vốn như thế nào.
Chương 761: Sáp nhập hai công ty lại với nhau
“Ù!” Lâm Quân bình tĩnh gật đầu rồi nói: “Anh vẫn muốn đợi em trở lại. Lúc đó anh nghĩ răng, khi em trở về, nếu em nhìn thấy Công ty .JZ vẫn còn †ồn tại, chắc hẳn em sẽ rất vui.”
Ai biết bây giờ cô đã có Công ty Z0, vậy chẳng phải Công ty JZ chẳng còn gì quan trọng, chẳng có lợi ích gì à?
Trong lòng Lâm Quân vẫn cảm thấy hơi mất mát, nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén. Anh biết chuyện anh cần phải làm là quan tâm và bảo vệ cô, chứ không phải cố ý khống chế sở thích và tự do của cô.
Nhưng Lê Nhật Linh hiểu rất rõ Lâm Quân. Cô có thể nhìn thấy rõ ràng, trong đáy mắt anh đang ẩn giấu vẻ cô đơn và mất mát.
Lê Nhật Linh đột nhiên nhớ đến ra, lần trước cô đến công ty Lâm Quân để đưa bữa sáng cho anh, cô đã đi nhầm tầng lầu. Lâm Quân thật sự không lừa gạt cô, đúng là anh đã có ý tốt, gìn giữ Công ty JZ vì cô.
Nói không cảm động là giả, Lê Nhật Minh thật sự không nhịn được, cô đặt lên gò má anh một nụ hôn rồi thử dò hỏi Lâm Quân: “Tôi có thể sáp nhập Z0 và JZ không?”
Trong mắt Lâm Quân thấp thoáng nhiều tia sáng. Ý của cô là… Sẽ không vì Công ty ZO mà bỏ qua Công ty JZ sao?
“Nhưng bây giờ, Công ty JZ rất vắng lặng, còn Công ty ZO đã có được danh tiếng trên thị trường quốc tế. Việc sáp nhập hai công ty cũng không đơn giản như em tưởng tượng đâu, có thể sẽ tiêu tốn rất nhiều công sức đấy!”
Bằng kinh nghiệm kinh doanh mà anh đã tổng hợp nhiều năm qua, anh cảm thấy thực hiện việc sáp nhập hai công ty này sẽ có thiệt hại lớn hơn lợi ích. Bây giờ, tình hình Công ty ZO rất tốt, không cần thiết phải sáp nhập với Công ty JZ.
“Anh sẽ giúp tôi mà, không phải sao?” Lê Nhật Linh hỏi ngược lại Lâm Quân, trên mặt vẫn luôn hiện ra nụ cười nhàn nhạt và chăm chú nhìn vào anh.
Vì cô, Lâm Quân đã cố gắng giữ lại công ty này, cô không biết rốt cuộc anh đã bỏ bao nhiêu tiền, nhưng cô không muốn phụ lòng tốt của anh.
Hơn nữa, ý nghĩ của đàn ông và phụ nữ về những chuyện thế này vốn đã khác nhau, đàn ông sẽ càng lý trí còn phụ nữ sẽ tương đối làm theo cảm tính.
“Tất nhiên rồi!” Lâm Quân bật cười, nhéo nhéo gương mặt của Lê Nhật Linh, trong lòng lại vô cùng ấm áp. Anh cũng nhận ra rằng Lê Nhật Linh thật lòng quan tâm đến mình Lê Nhật Linh nhíu mày: “Chúng ta đi thôi! Trân Hi Tuấn vẫn đang đợi chúng ta đấy!”
“Được thôi! Dù sao Công ty ZO cũng do một †ay cậu ta sáng lập nên, nếu muốn sáp nhậ cũng phải trưng cầu ý kiến cậu ta một chút”
Lâm Quân rất dễ chịu gật đầu một cái, lại nói ra một câu làm Lê Nhật Linh phải ngạc nhiên.
Từ bao giờ Lâm Quân lại thấu tình đạt lý như vậy? Anh không uống nhầm thuốc chứ? Lê Nhật Linh thật sự cảm thấy không quen, đột nhiên cô thật sự cảm thấy Lâm Quân đã thay đổi rất nhiều, nhưng Lâm Quân như vậy càng làm cô cảm thấy tự do tự tại hơn nhiều.
Tình yêu vốn là cần hai người bình đẳng tiếp xúc với nhau, đối xử ngang hàng với nhau, tôn trọng lẫn nhau, như vậy mới có thể cùng nhau tiến xa hơn. Bây giờ, càng ngày Lâm Quân càng biết tôn trọng cô.
Hai người dẫn Hạ Ly đi gặp Trần Hi Tuấn Dáng vẻ của Trần Hi Tuấn vẫn giống hệt như trước, vẫn quần áo bình thường, thoải mái, trên mặt luôn có nụ cười thân thiện.
Hình như cậu ta cũng không hề bất ngờ khi thấy Lâm Quân xuất hiện. Lê Nhật Minh là một người phụ nữ vô cùng dứt khoát.
Nếu cô đã lựa chọn Lâm Quân, cô sế không bao giờ mập mờ không rõ ràng. Nếu trong lòng bảng phẳng, không làm chuyện gì trái lương tâm, tất nhiên không hề ngại dẫn Lâm Quân đi gặp cậu ta.
Nhưng mà Hạ Ly cũng đi theo, điều này thật sự ngoài ý liệu của cậu ta, làm cậu ta ngạc nhiên và mừng rỡ.
‘Vừa nhìn thấy Trần Hi Tuấn, Hạ Ly lập tức vô cùng vui vẻ, từ trong ngực Lê Nhật Linh chạy xuống rồi nhào vào lòng Trần Hi Tuấn, dính chặt vào cậu ta và nũng nịu, đáng vẻ vô cùng thân mị Trần Hi Tuấn cũng thật lòng yêu thích cô bé xinh xản, đáng yêu này. Cho dù cậu ta và Lê Nhật Linh thật sự không còn khả năng nào, cũng không trở ngại chuyện cậu ta thương yêu Hạ Ly.
Hạ Ly đã ở bên cạnh cậu ta suốt ba năm, từ lâu cậu ta đã coi Hạ Ly như con gái ruột của mình rồi “Sao con lại gầy rồi?” Trần Hi Tuấn nhéo nhéo khuôn mặt Hạ Ly, cảm thấy hơi đau lòng.
Hạ Ly cười híp mắt, kéo kéo ống tay áo của mình: “Hạ Ly đâu có gầy nha! Vẫn mập mạp nhiều thịt mà!”
Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, càng làm lòng Trần Hi Tuấn mạnh mẽ thở dài một hơi. Nếu Hạ Ly thật sự là con của cậu ta và Lê Nhật Linh thì tốt biết bao!
“Đi thôi! Chúng ta đi ăn cơm nào!” Lâm Quân đi tới, cũng không ngại Hạ Ly nững nịu với Trần Hi Tuấn. Dù sao Trần Hi Tuấn cũng phải rời đi, anh cũng không cần so đo những chuyện nhó nhặt thế này với cậu ta.
Chương 762: Cô sẽ chúc phúc cho chúng tôi chứ
Bầu không khí hơi lúng túng, có một câu nói là ba người phụ nữ tạo thành một cái chợ, Lâm Quân và Trần Hi Tuấn là hai con người hoàn toàn khác nhau, họ ở cùng một chỗ càng tạo ra không khí kỳ quái, còn may là có Hạ Ly, cô bé có thể cân bảng, làm dịu bầu không khí vi diệu giữa hai người kia.
Trần Hi Tuấn cũng không có ý kiến gì về chuyện sáp nhập Công ty ZO và Công ty JZ. Công ty ZO đã là tài sản của Nhật Linh rồi, như vậy cô muốn lựa chọn thế nào, Trần Hi Tuấn cũng sẽ không can thiệp.
Trong một bữa cơm nhưng mấy người đều có những suy nghĩ riêng của mình. Cũng bởi vì Hạ Ly xuất hiện, một chút bưồn bã của Trần Hi Tuấn cũng bị ẩn giấu đi.
Hạ Huy Thành và Lê Mỹ Vân đã bắt đầu thương lượng chuyện đính hôn. Hạ Lan Châu không có ở đây, bầu không khí ở nhà họ Hạ vẫn khá tốt Mà khi Trần Hi Lam bước chân vào nhà họ Hạ, cô ta nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Lê Mỹ Vân đưa cho bà Hạ một quả táo đã được gọt sạch vỏ, Hạ Huy Thành kiên nhẫn nắm tay Lê Mỹ Vân và dùng khăn lau khô nước trái cây dính trên tay cô ta.
Trần Hi Lam mím chặt môi và siết chặt quả đấm của mình, cố gắng làm cho mình tỉnh táo rồi mới bước vào nhà Hạ Huy Thành ngẩng đầu, lịch sự cười với cô †a một tiếng, Trần Hi Lam cũng cảm thấy rất kỳ quái, anh ta nói với cô ta chuyện anh ta sắp đính hôn, sau đó Trần Hi Lam cũng không thể liên lạc với anh ta nữa. Hôm nay, cô ta lặng yên không báo trước, chạy thẳng đến nhà họ Hạ Lê Mỹ vân bình tĩnh nhìn vị khách không mời mà đến này, trong lòng lại âm thầm đề phòng.
Dù cô ta và Hạ Huy Thành sắp tổ chức lễ đính hôn, Hạ Huy Thành cũng không thể tính là một người đàn ông ưu tú, nhưng nếu chưa tổ chức lễ đính hôn, anh ta vẫn là sự lựa chọn tốt nhất đối với cô †a.
Mà cô ta quá quen thuộc với ánh mắt như Trần Hi Lam. Cô ta là một người phụ nữ, Trần Hi Lam là một người không hề che giấu suy nghĩ của bản thân mình, vì vậy chỉ cần nhìn thoáng qua, Lê Mỹ Vân đã thấy rõ ý tưởng của Trần Hi Lam.
Trần Hi Lam cũng đánh giá Lê Mỹ Vân. Từ vóc dáng, đến khuôn mặt, đến gia cảnh, cô ta đều không cảm thấy là Lê Mỹ Vân có thể hơn mình Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt, bầu không khí giữa hai người vô cùng vi diệu.
Bà Hạ ho khan hai tiếng, phá vỡ không khí lúng túng giữa hai người bọn hạ: “Vị này là bạn của Huy Thành hả? Mau mau… Mau vào nhà ngồi chơi!”
Trong lòng bà ta cũng mơ hồ lo lắng, khó khăn lắm mới đẩy Hạ Lan Châu đi ra ngoài, bây giờ lại toát ra một người phụ nữ, xem ra chuyện đám hỏi với nhà họ Hạ cũng còn khả năng nhiều biến đổi bất ngờ.
Trần Hi Lam gật đầu một cái rồi thân mật đến bên cạnh bà Hạ, miệng lưỡi ngọt ngào: “Chắc vị này là chính là dì nhỉ? Đây là lần đầu tiên cháu gặp dì, đúng như anh Huy Thành đã nói, dì còn rất trẻ, cũng rất xinh đẹp. Chẳng trách dì có thể dạy dỗ ra một người đàn ông ưu tú như anh Huy Thành!”
Bà Hạ híp mắt cười. Ai cũng đều thích nghe những lời khen ngợi, tất nhiên bà ta cũng không ngoại lệ, không tránh được tăng thêm ấn tượng tốt đối với Trần Hi Lam.
Miệng cô gái này thật ngọt ngào, đôi mắt màu xanh da trời cũng rất xinh đẹp.
“Mau ngồi xuống đi! Huy Thành cũng thật là.
Bạn tới chơi mà cũng không cố gắng chiêu đãi cho tốt!” Bà Hạ trách cứ nhìn Hạ Huy Thành rồi kéo Trần Hi Lam ngồi xuống.
Trong nháy mắt, sắc mặt Lê Mỹ Vân trở nên thay đổi, cô ta không ngờ bà Hạ sẽ như vậy, Trần Hi Lam chỉ dùng vài ba lời đã dụ dỗ bà ta vui mừng ra mặt.
“Cháu cảm ơn dì!” Trần Hi Lam tươi cười, đôi mắt cong lên như hai vầng trăng non, dáng vẻ ngọt ngào, đáng yêu, Tất nhiên Lê Mỹ Vân cũng không cam lòng yếu thế: “Huy Thành! Bạn của anh thì cũng là bạn của em, nếu vậy hay là chúng ta cứ đưa trước một tấm thiệp mời đính hôn của chúng ta cho cô ấyđi”
Chuyện Hạ Huy Thành sắp đính hôn vẫn luôn là một cây gai trong lòng Trần Hi Lam. Nếu anh ta muốn đính hôn, tại sao người kia lại không phải là cô ta?
Trần Hi Lam lại bị Lê Mỹ Vân làm nghẹn lời, cô 1a cắn chặt môi, một lúc lâu mới có thể mở miệng, khóe miệng miễn cưỡng nở một nụ cười châm chọc: “Lúc nào anh Huy Thành định kết hôn rồi?
Tại sao lại không nghe thấy anh thông báo cho mấy người bạn như bọn em chứ?”
“Mới vừa quyết định thôi, vẫn chưa kịp nói với cô cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà chẳng phải bây giờ đã nói với cô sao? Cô sẽ chúc phúc.
cho chúng tôi chứ?” Trên mặt Lê Mỹ Vân vẫn duy trì nụ cười khéo léo, cô ta nhìn thẳng vào Trần Hi Lam, không hề có ý nhường nhịn “Vậy chắc chắn phải chúc mừng cô và anh Huy Thành rồi!” Trần Hi Lam gật đầu một cái, nhưng vẻ mặt không hề có một chút cảm xúc, lời nói cũng vô cùng qua loa lấy lệ.
“Nhưng mà em cũng hy vọng là anh Huy Thành thật sự quên Nhật Linh đi!”
Trần Hi Lam gật đầu với Lê Mỹ Linh một cách lịch sự rồi lập tức xoay người ra khỏi nhà họ Hạ, nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng giận dữ.
Chương 763: Đừng nói cho cô ấy biết
“Trần Hi Lam! Em đợi anh một lát!” Rốt cuộc.
Hạ Huy Thành vẫn đuổi theo Trần Hi Lam. Lê Mỹ Vân nhìn theo bóng lưng anh ta, trong lòng lại vô cùng tức giận, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, cô ta chỉ tiếp tục ngồi bên cạnh bà Hạ, đóng vai một quý cô xinh đẹp, con nhà quyền quý.
Nhưng cô ta đã âm thầm nhớ kỹ cái tên đó, Nhật Linh sao? Lê Nhật Linh chứ gì? Cô gái này cũng là người nổi tiếng của thành phố A, biến mất ba năm, vừa xuất hiện ở buổi họp báo vẫn có thể đưa đến những chuyện như vậy…
Nhưng tại sao Hạ Huy Thành lại có quan hệ gì với Lê Nhật Linh? Có lẽ cô ta phải cho người điều tra kỹ chuyện này mới được!
“Sao rồi? Ném vợ chưa cưới ở nhà rồi đuổi theo em, anh không sợ người ta sẽ ghen à?” Trần Hi Lam tức giận nhìn Hạ Huy Thành, giọng điệu rất cứng rắn, nhưng dáng vẻ của cô ta… Rõ ràng không phải như vậy.
Hạ Huy Thành không nhịn được cười lên: “Em đột nhiên tức giận gì chứ? Cứ như con nít vậy!”
“Em… Em đâu có tức giận!” Trần Hi Lam bị anh ta nói trúng tâm sự, gương mặt lập tức đỏ bừng, giậm chân giận dỗi “Chẳng lẽ không đúng à?” Hạ Huy Thành nhíu mày, hỏi ngược lại cô ta.
Trần Hi Lam lắc đầu, giả vờ như cây ngay không sợ chết đứng: “Tất nhiên là không đúng rồi”
Hạ Huy Thành gật đầu: “Được thôi! Làm phiền em đừng nói cho Nhật Linh biết chuyện anh sẽ đính hôn!”
“Tại sao chứ?” Trần Hi Lam cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Dù bây giờ Lê Nhật linh và Hạ Huy.
Thành không còn ở bên nhau nữa, nhưng hai người bọn họ cũng có thể miễn cưỡng xem như bạn bè mài! Kết hôn là một chuyện lớn như vậy, tại sao phải lừa Lê Nhật Linh chứ?
Trần Hi Lam thật sự không hiếu nỗi.
“Cũng không có gì!” Hạ Huy Thành cười cười giải thích: “Chỉ là cảm thấy không muốn để cô ấy biết chuyện này thôi!”
Nếu anh ta kết hôn với một người anh ta yêu, chắc chắn anh ta sẽ nói với Lê Nhật Linh, nhưng đáng tiếc là không phải.
Bởi vì lợi ích buôn bán nên phải đính hôn rồi kết hôn, anh ta không muốn mời Lê Nhật Linh.
Anh ta muốn trong ấn tượng của Lê Nhật Linh, hình tượng của anh ta luôn là dáng vẻ tốt nhất của mình, mà không phải là một người đàn ông trưởng thành, có thể hy sinh hạnh phúc của mình để đạt được lợi ích.
Anh ta cũng biết là Lê Nhật Linh sẽ không quay đầu lại nữa, nhưng cô có thể hạnh phúc là tốt rồi! Còn anh ta, chỉ cần người kia không phải là Lê Nhật Linh, thì cho dù đối phương là ai cũng không có gì quan trọng.
“Tại sao vậy?” Trần Hi Lam vẫn không có cách nào hiểu nỗi ý nghĩ của Hạ Huy Thành. Đầu óc cô †a vẫn rất ngây thơ, nếu như cô ta thật lòng yêu một người, như vậy khi cô ta kết hôn, chắc chắn cô ta sẽ mời anh ta.
Dù sao cũng từng yêu nhau, có thể được đối phương chúc phúc cũng là một chuyện tốt mà, không phải sao?
Hạ Huy Thành cũng không biết mình nên giải thích từ đâu, anh ta suy nghĩ một chút rồi giơ tay lên, xoa xoa mái tóc của Trần Hi Lam: “Bởi vì anh hy vọng, trong lòng Nhật Linh, anh vẫn luôn là anh Huy Thành như lúc trước.”
Trần Hi Lam cũng không hiểu rõ, nhưng cô ta vẫn biết ý nghĩ của Hạ Huy Thành, vì vậy lập tức gật đầu đồng ý: “Em biết rồi!”
“Anh vấn chưa định quay về à?” Trần Hi Lam ngẩng đầu nhìn anh ta và hỏi.
Sau khi nói xong những lời kia, Hạ Hi Thành chỉ đút tay vào túi quần rồi đứng đó, không hề có ý định quay về nhà họ Hạ “Chúng ta đi dạo một chút đi!” Hạ Huy Thành nhìn Trần Hi Lam rồi nhàn nhạt mở miệng, trên khuôn mặt hiền hòa hiện lên một chút buồn bã thoáng qua.
Anh sắp phải đính hôn rồi… Nhưng cô dâu không phải là người phụ nữ của anh ta suốt nhiều năm qua.
“Anh không sợ vợ chưa cưới sẽ ghen à?” Trần Hi Lam hài hước nhìn Hạ Huy Thành.
Hạ Huy Thành cũng bị cô ta gợi lên hứng thú, anh ta khoanh tay và hỏi một cách nghỉ ngờ: “Tại sao phải sợ chứ?”
“Chúng ta đi uống rượu nhé!” Trần Hi Lam nhướng mày, vẻ mặt hớn hở, đôi mắt xanh nhìn chăm chắm vào anh ta.
Đôi môi Hạ Huy Thành giật giật, anh ta không trả lời. Nhiều năm rồi, anh ta không đến những nơi như quán bar hay night club. Nhưng bây giờ, hình như anh ta cũng không còn hứng thú gì với những nơi đó nữa.
“Anh không dám à?” Trần Hi Lam tiếp tục nhướng mày, khiêu khích anh ta.
Hạ Huy Thành cười, Trần Hi Lam như vậy lại hơi giống một đứa con nít, làm người ta không có cách nào từ chối. Cũng thật đúng lúc! Bây giờ anh †a không muốn về nhà, vậy hôm nay có được tính là tiệc độc thân trước thời hạn không?
“Chúng ta đi thôi!” Hạ Huy Thành lại xoa xoa đầu Trần Hi Lam như một người anh trai.
Trái tim Trần Hi Lam đột nhiên đập lệch một nhịp. Cô ta không ngờ là Trần Huy Thành sẽ đồng ý. Hành động vừa rồi của anh ta, có tính là chỉ sờ đầu mà đã “hạ gục” trái tim con gái nhà người ta không?
Chương 764: Đến quán bar
Quán bar ngập trong khói thuốc. Trên sân khấu, tay ghi-ta đàn một bài nhạc tiếng Anh rất sôi động, ánh đèn đủ màu sắc xoay tròn trên đầu mọi người, ai nấy cũng đều lắc lư điên cuồng, cảnh tượng cứ như một lũ quỷ đang múa loạn.
Hạ Huy Thành híp mắt, anh ta vẫn không quen với bầu không khí những nơi thế này, chẳng lẽ anh ta đã già rồi sao? Vì vậy anh ta mới không có cách nào hòa nhập với những người đằng kia.
Trần Hi Lam nhận ra anh ta đã có ý định thối lui, cô ta kéo anh ta vào giữa đám đông chen chúc rồi vung vẩy cánh tay, trên mặt là một nụ cười rực rỡ, cô ta xuyên qua đám người thuận lợi như cá gặp nước vậy.
“Chẳng phải người Việt Nam các anh vẫn có một câu châm ngôn “Đời người đắc ý, hãy vui tràn!” à? Tới cũng tới rồi, anh còn gò bó như vậy để làm gì?” Trần Hi Lam híp mắt, cô ta nói rất to, nhưng trong quán bar thật sự quá ồn, Hạ Huy.
Thành chỉ nhìn thấy môi cô ta liên tục mở ra rồi đóng lại, tuy vậy anh ta không nghe rõ Trần Hi Lam đã nói gì, chỉ cảm thấy đôi mắt cô ta sáng long lanh dưới ánh đèn rất đẹp.
Trần Hi Lam sững sờ nhìn gò má của Hạ Huy Thành, không nhịn được nhón chân lên, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh 1a.
Không biết bị ai đẩy một chút, Trần Hi Lam đang nhón chân nên không đứng vững, suýt té xuống mặt đất, Hạ Huy Thành lập tức phản ứng kịp thời, đưa tay kéo cô ta vào lòng mình.
Bốn mắt nhìn nhau, bàn tay anh ta dán trên lưng cô ta Xuyên thấu qua áo sơ mi, nhiệt độ ở lòng bàn tay anh ta truyền lên da cô ta, Trần Hi Lam căng thẳng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập.
Đường nét trên mặt Hạ Huy Thành cũng không được tính là sắc sảo, nhưng cũng là một vẻ đẹp trai thanh lịch, hiền hòa như ngọc, có một không hai trên đời, không có ai có thể sánh băng… Có lẽ những từ nghĩ này đều được dùng để miêu tả về một người đàn ông như anh ta.
Hạ Huy Thành cũng sửng sốt, khoảng cách này quá gần, hình như cũng quá mức mập mờ.
Nhưng quán bar quá đông người, những người phía sau vẫn còn đang xô đẩy anh ta. Hạ Huy Thành đỡ Trần Hi Lam đứng vững, nhưng sau đó cũng không có cách nào buông cô ta ra, ngược lại càng ngày càng áp sát lại gần cô ta hơn.
Khuôn mặt Trần Hi Lam lặng lẽ đỏ lên, cô ta cúi đầu, che giấu vẻ căng thẳng trong lòng mình, nhưng trái tim vẫn đập nhanh thình thịch.
Hạ Huy Thành lại không chú ý đến những biến đổi nhỏ của Hạ Hi Lam, anh ta chỉ hơi nhíu mày, sợ những người phía sau vọt tới, va vào Trần Hi Kam nên cũng rất phong độ và lịch sự, bảo vệ cô ta trong ngực mình.
Trần Hi Lam lặng lẽ đưa đầu lại gần ngực của Hạ Huy Thành hơn, muốn chui hắn vào trong vòng tay của anh ta. Trên người Hạ Huy Thành không có mùi thuốc lá như những người khác, ngược lại chỉ thoang thoảng mùi hương bạc hà mát lạnh, càng không giống một người đàn ông ba mươi tuổi, mà giống như những chàng trai bước ra từ truyện tiểu thuyết, toàn thân đều tươi sáng như tỏa ra ánh sáng mặt trời, sạch sẽ và ấm áp.
Trần Hi Lam cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu, Hạ Huy Thành nhíu mày, ôm cô ta vào trong ngực mình, để cô ta ảo tưởng là anh ta đang lo lắng cho mình.
Nhưng cũng không lâu lắm, nhân viên an ninh quán bar đã xuất hiện và nhanh chóng giải tán những người gây chuyện.
Hạ Huy Thành buông tay ra, rốt cuộc anh ta đã có thể thở phào nhẹ nhõm, cười cười nhìn Trần Hi Lam: ‘Không sao rồi!”
Lại một lần nữa, Trần Hi Lam không nhịn được phải đỏ mặt, ngay cả lỗ tay cũng đỏ ửng. Cô †a vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng như nước của Hạ Huy Thành.
“Em sao rồi?” Hạ Hi Thành cảm thấy rất kỳ quái, cúi đầu nhìn cô ta.
Trần Hi Lam vội vàng khoát khoát tay, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả: “Không sao!
Không sao hết! Chỉ là ở đây quá nóng, em ra ngoài hóng mát một tí đây!” Cô ta nói xong, vội vàng chạy ra khỏi quán bar như đang chạy trốn ai đó, bỏ lại một mình Hạ Huy Thành đứng sững sờ tại chỗ, không hiểu gì Nhưng Hạ Hi Lam không có ở đây, anh ta cũng không có hứng thú chơi đùa gì, chỉ yên lặng ngồi trong một góc, gọi một ly rượu whisky rồi thưởng thức.
Hạ Huy Thành cũng là một người khác đẹp trai, nên tất nhiên có không ít phụ nữ muốn tiến đến bắt chuyện. Hạ Huy Thành thu lại nụ cười trên mặt mình, lạnh nhạt từ chối tất cả lời mời.
Người người ồn ào huyên náo, tất cả thanh niên từ nam đến nữ đều tràn vào sàn nhảy một lần nữa, không hề có dáng vẻ mệt mỏi Chắc anh ta thật sự già rồi! Nhưng lúc trước, anh †a cũng không phải là người có bộ dnasg này.
Nếu lúc đầu, anh ta có thể dũng cảm thêm một chút, vậy chắc chẩn anh và Lê Nhật Linh sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ.
Nhưng thật đáng tiếc! Từ trước đến nay, trên thế giới này không có loại thuốc nào tên là hối hận, bất cứ người nào cũng không có cách nào quay đầu lại.
Hạ Huy Thành nở một nụ cười tự giễu, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay. Sau đó, anh ta vẫy tay, dứt khoát bảo người phục vụ đưa lên một chai rượu vang đỏ, toàn thân thả lỏng, dựa vào sofa rồi vừa uống rượu, vừa chìm vào trong suy nghĩ của mình.