Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1478
Chương 1478
“Chủ tịch Lê cô đã xem công việc cả buổi sáng rồi. Cô hãy nghỉ ngơi uống một tách trà đi”
Lê Nhật Linh ném tạp chí thiết kế trong tay đi, dưới cuốn tạp chí là mấy bản thảo thiết kế bị cô vo thành quả bóng, cô bực bội xoa xoa thái dương.
“Khả Nhi, cô bảo có phải tôi hết thời rồi không? Cái gì tôi cũng không vẽ ra được.”
“Sao có thể chứ, cô là thần tượng của tôi!
Là người mà cả .JZ ai cũng ngưỡng mộ”
“Nhưng tôi nghĩ cả buổi sáng cũng không ra cảm hứng thiết kết”
Lê Nhật Linh bất lực cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
“Nếu mà là cảm hứng, thì nhất định phải là cảm xúc nhất thời. Nếu mà là cảm xúc, đương nhiên không phải lúc nào cũng có. Hơn nữa năm đó lúc chúng ta thiết kế Vương quốc tuyết, không phải đã mất gần nửa tháng sao?”
“Nhiệm vụ lần này dù đối với cô, một nhà thiết kế bậc thầy, cũng trăm phần khó khăn”
“Nhưng nếu mà đã có thông báo, dù Selena có rời đi, chúng ta cũng phải tổ chức họp báo như đã định. Hôm nay là ngày thứ hai, còn ngày mai là hạn chót rồi”
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Lê Nhật Linh đầy phiền muộn.
“Đúng là vậy”
Nhìn thấy sự thất vọng của Lê Nhật Linh, Khả Nhi cũng trở nên lo lắng, không có được sự phấn chấn như vừa rồi.
“Cô đi ra ngoài trước đi, để tôi ở đây yên tĩnh một mình!”
“Vâng!”
Vương quốc tuyết, Lê Nhật Linh nhìn lại các tác phẩm của mình khi đó, không khỏi cảm khái, lúc đó sao mình có thể tài giỏi như vậy!
Điều khó nhất chính là vượt qua chính mình.
Lê Nhật Linh nhìn tờ bản thảo trằng trơn, chọc đầu bút lên đó, sau đó cứ vẽ loạn một hồi.
Cuối cùng, cô ném cây bút ra và nẵm trên bàn “Ông trời ơi, cho tôi một chút cảm hứng đi mài”
Dáng vẻ trông thật đáng thương mà cũng thật đáng yêu.
“Chủ tịch Lê, đi ăn trưa thôi ạ!”
“Mọi người đi trước đi!”
Kết quả là khi quay lại, Khả Nhi thấy Lê Nhật Linh vẫn ở trong văn phòng.
“Chủ tịch Lê, cô không ăn làm sao mà được, cô có muốn tôi gọi món mang về cho cô không?”
“Không cần đâu, tôi vẫn chưa đói, đợi chút nữa xem xem.”
“Nhưng Chủ tịch Lâm bảo tôi chăm sóc cho cô. Nếu cô đói lả ra đó, tôi biết giải thích với Chủ tịch Lâm như thế nào đây?”
“Chỉ cần cô không nói cho anh ấy là được rồi: “Nhưng mà.
Nhưng Khả Nhi chưa kịp nói xong thì trước mặt cô ấy đã xuất hiện một bóng người, cô ấy đang định chào hỏi.
Lâm Quân vảy tay, ra hiệu cô đừng nói, rồi lặng lẽ bước vào.
Lê Nhật Linh năm trên bàn, cũng không để ý tới bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người Lâm Quân nhè nhẹ vỗ vào người c‹ “Ai ya, Khả Nhi, tôi đã nói sẽ không ăn mà”
Lâm Quân kiên nhẫn vỗ về cô một lần nữa.
“Khả Nhi, cô sao vậy?”
Lê Nhật Linh nhận ra có gì đó không ổn, đột nhiên ngồi dậy, nhìn người vừa võ mình “Sao lại là anh?”
“Anh nghe nói vợ anh bỏ ăn vì công việc nên anh tự mình đến kiểm tra xem sao.”
“Ai nói vậy chứ, em ăn rồi!”
“Chủ tịch Lê cô đã xem công việc cả buổi sáng rồi. Cô hãy nghỉ ngơi uống một tách trà đi”
Lê Nhật Linh ném tạp chí thiết kế trong tay đi, dưới cuốn tạp chí là mấy bản thảo thiết kế bị cô vo thành quả bóng, cô bực bội xoa xoa thái dương.
“Khả Nhi, cô bảo có phải tôi hết thời rồi không? Cái gì tôi cũng không vẽ ra được.”
“Sao có thể chứ, cô là thần tượng của tôi!
Là người mà cả .JZ ai cũng ngưỡng mộ”
“Nhưng tôi nghĩ cả buổi sáng cũng không ra cảm hứng thiết kết”
Lê Nhật Linh bất lực cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
“Nếu mà là cảm hứng, thì nhất định phải là cảm xúc nhất thời. Nếu mà là cảm xúc, đương nhiên không phải lúc nào cũng có. Hơn nữa năm đó lúc chúng ta thiết kế Vương quốc tuyết, không phải đã mất gần nửa tháng sao?”
“Nhiệm vụ lần này dù đối với cô, một nhà thiết kế bậc thầy, cũng trăm phần khó khăn”
“Nhưng nếu mà đã có thông báo, dù Selena có rời đi, chúng ta cũng phải tổ chức họp báo như đã định. Hôm nay là ngày thứ hai, còn ngày mai là hạn chót rồi”
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Lê Nhật Linh đầy phiền muộn.
“Đúng là vậy”
Nhìn thấy sự thất vọng của Lê Nhật Linh, Khả Nhi cũng trở nên lo lắng, không có được sự phấn chấn như vừa rồi.
“Cô đi ra ngoài trước đi, để tôi ở đây yên tĩnh một mình!”
“Vâng!”
Vương quốc tuyết, Lê Nhật Linh nhìn lại các tác phẩm của mình khi đó, không khỏi cảm khái, lúc đó sao mình có thể tài giỏi như vậy!
Điều khó nhất chính là vượt qua chính mình.
Lê Nhật Linh nhìn tờ bản thảo trằng trơn, chọc đầu bút lên đó, sau đó cứ vẽ loạn một hồi.
Cuối cùng, cô ném cây bút ra và nẵm trên bàn “Ông trời ơi, cho tôi một chút cảm hứng đi mài”
Dáng vẻ trông thật đáng thương mà cũng thật đáng yêu.
“Chủ tịch Lê, đi ăn trưa thôi ạ!”
“Mọi người đi trước đi!”
Kết quả là khi quay lại, Khả Nhi thấy Lê Nhật Linh vẫn ở trong văn phòng.
“Chủ tịch Lê, cô không ăn làm sao mà được, cô có muốn tôi gọi món mang về cho cô không?”
“Không cần đâu, tôi vẫn chưa đói, đợi chút nữa xem xem.”
“Nhưng Chủ tịch Lâm bảo tôi chăm sóc cho cô. Nếu cô đói lả ra đó, tôi biết giải thích với Chủ tịch Lâm như thế nào đây?”
“Chỉ cần cô không nói cho anh ấy là được rồi: “Nhưng mà.
Nhưng Khả Nhi chưa kịp nói xong thì trước mặt cô ấy đã xuất hiện một bóng người, cô ấy đang định chào hỏi.
Lâm Quân vảy tay, ra hiệu cô đừng nói, rồi lặng lẽ bước vào.
Lê Nhật Linh năm trên bàn, cũng không để ý tới bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người Lâm Quân nhè nhẹ vỗ vào người c‹ “Ai ya, Khả Nhi, tôi đã nói sẽ không ăn mà”
Lâm Quân kiên nhẫn vỗ về cô một lần nữa.
“Khả Nhi, cô sao vậy?”
Lê Nhật Linh nhận ra có gì đó không ổn, đột nhiên ngồi dậy, nhìn người vừa võ mình “Sao lại là anh?”
“Anh nghe nói vợ anh bỏ ăn vì công việc nên anh tự mình đến kiểm tra xem sao.”
“Ai nói vậy chứ, em ăn rồi!”
Bình luận facebook