Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1483-1485
Chương 1483
“Này, đi bên này, bên đó là nhà vệ sinh.”
Nhìn thấy Lê nhật Linh bị mình chọc cho phát ngơ ngẩn, trong lòng Lâm Quân rất vui “Em biết rồi, em chỉ là xem một chút thôi!”
Khi Lê Nhật Linh quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy khuôn mặt nợ nần của Lâm Quân và trừng mắt lên nhìn anh một cái.
“À đúng rồi, sao lại về nhà? Không phải nói tới gặp cha sao?”
“Vậy con trai, con gái bảo bối của em không đi sao, một mình em đi hả? Về nhà để đón bọn chúng.”
Được rồi, Lê Nhật Linh lắc đầu bất lực, một câu nói của Lâm Quân khiến cô không nói nên lời.
“Cha mẹ, Niệm Sơ, Hoà Phong, Chí Linh với Hạ Ly, mọi người đã xong hết chưa?”
“Xong rồi, xong rồi đây!”
Mọi người vội vã đi ra “Hai người đi chiếc xe này, còn hai người sẽ sang xe kia để Niệm Sơ chở. À đúng rồi, chưa gọi hội Lê Minh Nguyệt.”
“Bà xã, lúc em vào thay quần áo, anh đã thông báo cho đám người Lê Minh Nguyệt rồi, không cần đợi, cứ hẹn nhau ở nhà cha”
Lâm Quân dựa vào cửa sổ xe, nhìn dáng vẻ hoang mang của Lê Nhật Linh, có chút lo lắng lại có chút buồn cười.
€ô ấy có vẻ hơi lo lắng khi đi gặp ba mình.
“Được rồi, vẫn là chồng em giỏi nhất”
“Chồng!”
Hoàng Ánh nhìn cô với đầy hoài nghĩ, đây là lần đầu tiên kể từ khi Lê Nhật Linh quay lại, cô gọi Lâm Quân trước mặt bà như thế này.
“Mẹ à, mẹ cứ giữ lại sự hồi hộp lại, một lát nữa, Nhật Linh sẽ có bất ngờ chia sẻ với mọi người.”
“Có gì bất ngờ vậy, tiết lộ cho mẹ biết trước đi”
Hoàng Ánh tò mò như một đứa trẻ, chớp mắt nghiêng người sang “Bí mật không thế tiết lộ!”
“Xí, thiên cơ không thể tiết lộ, đồ nhỏ nhen, còn giở trò quỷ này với mẹ.”
Hoàng Ánh cong môi, trở mình bước lên em còn tưởng đi làm gì nữa?
xe của Niệm Sơ.
“Bà nội tại sao càng ngày càng giống một đứa trẻ vậy nè?”
Hòa Phong lắc đầu, rồi thở dài một hơi.
“Này, sao lại là hai đứa vậy? Hôm nay Hạ Ly không ngồi cùng chúng ta sao? Không giống phong cách của nó lắm!”
Lê Nhật Linh tò mò hỏi.
“Hạ Ly lên xe của Niệm Sơ rồi, mẹ ơi, nếu mẹ hỏi như thế, con với cả Hòa Phong sẽ ghen tị đó”
Chí Linh bĩu môi và giả vờ không hài lòng.
“Sao lại như thế được?”
Lê Nhật Linh tặc lưỡi nhìn Lâm Quân.
“Ông ngoại!”
“Yoo, Minh Dương!”
Nhóc Minh Dương giả vờ trốn tìm với Lê ‘Vân Hàng, chui vào góc tường nhưng nhô cái đầu ra.
Lê Vân Hàng lập tức đặt bình tưới trong tay xuống, hớn hở chạy tới bắt lấy cậu.
Chương 1484
Ông ôm cậu vào lòng và dụi dụi vào mặt cậu, đôi mắt đầy sự cưng chiều.
“Hôm nay sao lại tới đây rồi? Có nhớ ông ngoại không nè?”
“Nhớ ạ, con tới cùng với cả cha và mẹ”
“Cha!”
Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong mang theo hai giỏ trái cây và đưa cho người giúp.
việc bên cạnh.
“Các con bận như vậy còn tới thăm ông già này, mau vào ngồi đi! Vào ngồi đi!”
Lê Minh Nguyệt bước tới, thân thiết khoác lấy cánh tay của Lê Vân Hàng và chọc vào nách Hà Minh Dương!
“Minh Dương, xuống chơi với ba một lát đi, mẹ cần nói nhỏ với ông nội vài câu!”
“Sao phải nói nhỏ ạ, thì thầm cái gì ạ, tại sao mẹ không nói với con?”
“Mẹ sẽ nói cho con biết sau, chỉ là con nặng như thế và ông ngoại ôm rất mệt!”
“Vâng ạ, thế thì cứ như thế mẹ nhé!”
Minh Dương ngoan ngoãn nhảy ra khỏi vòng tay của Lê Vân Hàng và ra vồ lấy Hà Dĩ Phong.
“Cha ơi, mẹ bắt nạt con, con muốn được ôm”
Hà Dĩ Phong một tay đỡ lấy Minh Dương kẹp vào trong lòng, nhướng mày với Lê Minh Dương rồi bước vào phòng.
“Đứa trẻ này, có chuyện gì vậy, cứ thần thần bí bí?”
“Cha à, một lát nữa sẽ có bất ngờ lớn. Con muốn cha chuẩn bị tâm lý. Lát nữa, cha đừng kích động quá nha”
“Lại còn là một bất ngờ lớn. Cha già rồi, cha làm gì còn nói chuyện để tâm với không để tâm nữa!”
“Không, không, chuyện này cha nhất định sẽ để tâm, đối với cha, đó hẳn là bất ngờ vô cùng lớn”
Lê Minh Nguyệt tự tin nói.
“Lần trước Lâm Quân ở đây nói là đã nhận được tin tức của Nhật Linh, không phải là Nhật Linh đã trở về rồi đó chứ?”
Thấy Lê Minh Nguyệt tự tin như vậy, Lê ‘Vân Hàng phấn khích nhìn cô ấy.
“Cha, người vừa mới nói là không quan tâm, sao bây giờ lại phấn khích như vậy?”
“Vậy có phải thật như vậy không?”
“Con không nói đâu!”
Lê Minh Nguyệt cười tinh quái, ngừng nói chuyện, rồi kéo Lê Vân Hàng vào nhà.
“Ôi, con gái yêu của cha, cứ nói với cha đi, cứ thế này cha sẽ hồi hộp chết mất”
Lê Vân Hàng vội vàng kéo Lê Minh Nguyệt, người già và trẻ nhỏ thì thành trẻ nhỏ già, thật sự không có gì sai khi miêu tả người già như thế này.
“Bất ngờ, bất ngờ, nói ra rồi thì còn gì là bất ngờ nữa ạ”
Lê Minh Nguyệt càng nói như thế, Lê Vân Hàng càng tò mò, ông mơ hồ cảm thấy được là có lẽ Nhật Linh đã trở lại.
“Ông ngoại!”
“Ông ngoại!”
Những âm thanh liên tiếp của lũ trẻ vang vọng khắp biệt thự.
“Ấy, chào ông xui, bà xui, mau ngồi đi!”
Khi Lê Vân Hàng đang vui vẻ, và gần như quên mất chuyện về điều bất ngờ, thì Lê Nhật Linh đi từ bên ngoài vào.
“Cha!”
Chương 1485
“Nhật Linh!”
Lê Vân Hàng đặt cái chén trong tay xuống, nhìn thấy Lê Nhật Linh lành lặn toàn vẹn ở trước mặt, ông không kìm được kích động, giọng nói có chút khàn khàn, khóe mắt ông chợt đỏ lên.
“Con gái bất hiếu, con đã về rồi đây ạ!”
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Lê Vân Hàng tiến lên ôm lấy Lê Nhật Linh vào lòng, cả đời mong có thể tìm lại được một đôi công chúa, và tâm tư cuối cùng của ông cũng thành.
“Chuyện gì thế này?”
Hoàng Ánh, cha của Lâm Quân và những đứa trẻ rõ ràng là chưa hình dung được tình hình.
“Nhật Linh đã khôi phục trí nhớ của chị ấy, và chị ấy đã nhớ lại hết tất cả mọi thứ trước đây rồi ạ”
Lê Minh Nguyệt ở bên cạnh giải thích với ánh mắt rạng rỡ.
“Cái gì cơ?”
Hoàng Ánh và ba của Lâm Quân cùng với những đứa trẻ có chung biểu cảm, đó là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Sau một hồi chào hỏi, cuối cùng mọi người cũng bình tĩnh lại, vui vẻ ngồi bên nhau!
“À đúng rồi, trong bếp có chút canh! Để cha đi lấy lên!”
Lê Vân Hàng đứng lên cười, trong mắt tràn đầy mãn nguyện.
“Cha, cha cứ ngồi đi, để con đi là được rồi!”
Lê Nhật Linh vỗ vỗ vào cánh tay của Lê Vân Hàng, rồi đứng lên.
Xa nhà lâu như vậy, giờ phút này cô muốn làm nhiều việc hơn nữa cho dù là sức lực ít ỏi.
“Bà ơi, bà ăn cái này đi!”
“Ông ngoại, ông ăn cái này đi”
“Ông không được ăn cái này, rất hại cho dạ dày”
“Các con ăn nhiều hơn đi thế mới cao lên được!”
“Sao không có ai gắp cho con vậy, con ghen tị quát”
“Minh Dương cũng vậy!”
Lê Nhật Linh ở trong phòng bếp nhìn khung cảnh hòa thuận náo nhiệt bên ngoài, cô chợt cong khóe miệng lên.
Trở về cuộc sống đời thường có lẽ là niềm hạnh phúc mà ai cũng mơ ước nhất.
Sau khi ăn xong, mấy đứa trẻ háo hức chụm lại bên cạnh Lê Nhật Linh, và tất cả chúng đều nói chuyện với Lê Nhật Linh về cuộc sống của chúng ở nước ngoài với nét mặt vui mừng.
Tuy ồn ào nhưng lại khiến mọi người vui vẻ.
“Các con đó, đừng vây quanh mẹ nữa, đầu mẹ chắc bị các con làm nổ tung rồi!”
Lâm Quân ở bên cạnh giải vây cho Lê Nhật Linh, nhưng là rõ ràng có chút ghen tị.
“Chúng con cũng chẳng muốn đâu.
Nhưng mà chúng con muốn kể cho mẹ nghe về cuộc sống của chúng ta mà mẹ đã không có mặt trong những năm qua. Hơn nữa, mẹ cũng thích nghe mài Phải không mẹ?”
Hòa Phong nhìn Lê Nhật Linh bằng một đôi mắt đen, tràn đầy mong đợi, đối với một cậu bé kín đáo như thế, thì điều này thật sự rất hiếm thấy.
“Đúng vậy, làm sao mẹ có thể không thích các con chứ? Yêu các con còn không hết kìa!”
“Này, đi bên này, bên đó là nhà vệ sinh.”
Nhìn thấy Lê nhật Linh bị mình chọc cho phát ngơ ngẩn, trong lòng Lâm Quân rất vui “Em biết rồi, em chỉ là xem một chút thôi!”
Khi Lê Nhật Linh quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy khuôn mặt nợ nần của Lâm Quân và trừng mắt lên nhìn anh một cái.
“À đúng rồi, sao lại về nhà? Không phải nói tới gặp cha sao?”
“Vậy con trai, con gái bảo bối của em không đi sao, một mình em đi hả? Về nhà để đón bọn chúng.”
Được rồi, Lê Nhật Linh lắc đầu bất lực, một câu nói của Lâm Quân khiến cô không nói nên lời.
“Cha mẹ, Niệm Sơ, Hoà Phong, Chí Linh với Hạ Ly, mọi người đã xong hết chưa?”
“Xong rồi, xong rồi đây!”
Mọi người vội vã đi ra “Hai người đi chiếc xe này, còn hai người sẽ sang xe kia để Niệm Sơ chở. À đúng rồi, chưa gọi hội Lê Minh Nguyệt.”
“Bà xã, lúc em vào thay quần áo, anh đã thông báo cho đám người Lê Minh Nguyệt rồi, không cần đợi, cứ hẹn nhau ở nhà cha”
Lâm Quân dựa vào cửa sổ xe, nhìn dáng vẻ hoang mang của Lê Nhật Linh, có chút lo lắng lại có chút buồn cười.
€ô ấy có vẻ hơi lo lắng khi đi gặp ba mình.
“Được rồi, vẫn là chồng em giỏi nhất”
“Chồng!”
Hoàng Ánh nhìn cô với đầy hoài nghĩ, đây là lần đầu tiên kể từ khi Lê Nhật Linh quay lại, cô gọi Lâm Quân trước mặt bà như thế này.
“Mẹ à, mẹ cứ giữ lại sự hồi hộp lại, một lát nữa, Nhật Linh sẽ có bất ngờ chia sẻ với mọi người.”
“Có gì bất ngờ vậy, tiết lộ cho mẹ biết trước đi”
Hoàng Ánh tò mò như một đứa trẻ, chớp mắt nghiêng người sang “Bí mật không thế tiết lộ!”
“Xí, thiên cơ không thể tiết lộ, đồ nhỏ nhen, còn giở trò quỷ này với mẹ.”
Hoàng Ánh cong môi, trở mình bước lên em còn tưởng đi làm gì nữa?
xe của Niệm Sơ.
“Bà nội tại sao càng ngày càng giống một đứa trẻ vậy nè?”
Hòa Phong lắc đầu, rồi thở dài một hơi.
“Này, sao lại là hai đứa vậy? Hôm nay Hạ Ly không ngồi cùng chúng ta sao? Không giống phong cách của nó lắm!”
Lê Nhật Linh tò mò hỏi.
“Hạ Ly lên xe của Niệm Sơ rồi, mẹ ơi, nếu mẹ hỏi như thế, con với cả Hòa Phong sẽ ghen tị đó”
Chí Linh bĩu môi và giả vờ không hài lòng.
“Sao lại như thế được?”
Lê Nhật Linh tặc lưỡi nhìn Lâm Quân.
“Ông ngoại!”
“Yoo, Minh Dương!”
Nhóc Minh Dương giả vờ trốn tìm với Lê ‘Vân Hàng, chui vào góc tường nhưng nhô cái đầu ra.
Lê Vân Hàng lập tức đặt bình tưới trong tay xuống, hớn hở chạy tới bắt lấy cậu.
Chương 1484
Ông ôm cậu vào lòng và dụi dụi vào mặt cậu, đôi mắt đầy sự cưng chiều.
“Hôm nay sao lại tới đây rồi? Có nhớ ông ngoại không nè?”
“Nhớ ạ, con tới cùng với cả cha và mẹ”
“Cha!”
Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong mang theo hai giỏ trái cây và đưa cho người giúp.
việc bên cạnh.
“Các con bận như vậy còn tới thăm ông già này, mau vào ngồi đi! Vào ngồi đi!”
Lê Minh Nguyệt bước tới, thân thiết khoác lấy cánh tay của Lê Vân Hàng và chọc vào nách Hà Minh Dương!
“Minh Dương, xuống chơi với ba một lát đi, mẹ cần nói nhỏ với ông nội vài câu!”
“Sao phải nói nhỏ ạ, thì thầm cái gì ạ, tại sao mẹ không nói với con?”
“Mẹ sẽ nói cho con biết sau, chỉ là con nặng như thế và ông ngoại ôm rất mệt!”
“Vâng ạ, thế thì cứ như thế mẹ nhé!”
Minh Dương ngoan ngoãn nhảy ra khỏi vòng tay của Lê Vân Hàng và ra vồ lấy Hà Dĩ Phong.
“Cha ơi, mẹ bắt nạt con, con muốn được ôm”
Hà Dĩ Phong một tay đỡ lấy Minh Dương kẹp vào trong lòng, nhướng mày với Lê Minh Dương rồi bước vào phòng.
“Đứa trẻ này, có chuyện gì vậy, cứ thần thần bí bí?”
“Cha à, một lát nữa sẽ có bất ngờ lớn. Con muốn cha chuẩn bị tâm lý. Lát nữa, cha đừng kích động quá nha”
“Lại còn là một bất ngờ lớn. Cha già rồi, cha làm gì còn nói chuyện để tâm với không để tâm nữa!”
“Không, không, chuyện này cha nhất định sẽ để tâm, đối với cha, đó hẳn là bất ngờ vô cùng lớn”
Lê Minh Nguyệt tự tin nói.
“Lần trước Lâm Quân ở đây nói là đã nhận được tin tức của Nhật Linh, không phải là Nhật Linh đã trở về rồi đó chứ?”
Thấy Lê Minh Nguyệt tự tin như vậy, Lê ‘Vân Hàng phấn khích nhìn cô ấy.
“Cha, người vừa mới nói là không quan tâm, sao bây giờ lại phấn khích như vậy?”
“Vậy có phải thật như vậy không?”
“Con không nói đâu!”
Lê Minh Nguyệt cười tinh quái, ngừng nói chuyện, rồi kéo Lê Vân Hàng vào nhà.
“Ôi, con gái yêu của cha, cứ nói với cha đi, cứ thế này cha sẽ hồi hộp chết mất”
Lê Vân Hàng vội vàng kéo Lê Minh Nguyệt, người già và trẻ nhỏ thì thành trẻ nhỏ già, thật sự không có gì sai khi miêu tả người già như thế này.
“Bất ngờ, bất ngờ, nói ra rồi thì còn gì là bất ngờ nữa ạ”
Lê Minh Nguyệt càng nói như thế, Lê Vân Hàng càng tò mò, ông mơ hồ cảm thấy được là có lẽ Nhật Linh đã trở lại.
“Ông ngoại!”
“Ông ngoại!”
Những âm thanh liên tiếp của lũ trẻ vang vọng khắp biệt thự.
“Ấy, chào ông xui, bà xui, mau ngồi đi!”
Khi Lê Vân Hàng đang vui vẻ, và gần như quên mất chuyện về điều bất ngờ, thì Lê Nhật Linh đi từ bên ngoài vào.
“Cha!”
Chương 1485
“Nhật Linh!”
Lê Vân Hàng đặt cái chén trong tay xuống, nhìn thấy Lê Nhật Linh lành lặn toàn vẹn ở trước mặt, ông không kìm được kích động, giọng nói có chút khàn khàn, khóe mắt ông chợt đỏ lên.
“Con gái bất hiếu, con đã về rồi đây ạ!”
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Lê Vân Hàng tiến lên ôm lấy Lê Nhật Linh vào lòng, cả đời mong có thể tìm lại được một đôi công chúa, và tâm tư cuối cùng của ông cũng thành.
“Chuyện gì thế này?”
Hoàng Ánh, cha của Lâm Quân và những đứa trẻ rõ ràng là chưa hình dung được tình hình.
“Nhật Linh đã khôi phục trí nhớ của chị ấy, và chị ấy đã nhớ lại hết tất cả mọi thứ trước đây rồi ạ”
Lê Minh Nguyệt ở bên cạnh giải thích với ánh mắt rạng rỡ.
“Cái gì cơ?”
Hoàng Ánh và ba của Lâm Quân cùng với những đứa trẻ có chung biểu cảm, đó là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Sau một hồi chào hỏi, cuối cùng mọi người cũng bình tĩnh lại, vui vẻ ngồi bên nhau!
“À đúng rồi, trong bếp có chút canh! Để cha đi lấy lên!”
Lê Vân Hàng đứng lên cười, trong mắt tràn đầy mãn nguyện.
“Cha, cha cứ ngồi đi, để con đi là được rồi!”
Lê Nhật Linh vỗ vỗ vào cánh tay của Lê Vân Hàng, rồi đứng lên.
Xa nhà lâu như vậy, giờ phút này cô muốn làm nhiều việc hơn nữa cho dù là sức lực ít ỏi.
“Bà ơi, bà ăn cái này đi!”
“Ông ngoại, ông ăn cái này đi”
“Ông không được ăn cái này, rất hại cho dạ dày”
“Các con ăn nhiều hơn đi thế mới cao lên được!”
“Sao không có ai gắp cho con vậy, con ghen tị quát”
“Minh Dương cũng vậy!”
Lê Nhật Linh ở trong phòng bếp nhìn khung cảnh hòa thuận náo nhiệt bên ngoài, cô chợt cong khóe miệng lên.
Trở về cuộc sống đời thường có lẽ là niềm hạnh phúc mà ai cũng mơ ước nhất.
Sau khi ăn xong, mấy đứa trẻ háo hức chụm lại bên cạnh Lê Nhật Linh, và tất cả chúng đều nói chuyện với Lê Nhật Linh về cuộc sống của chúng ở nước ngoài với nét mặt vui mừng.
Tuy ồn ào nhưng lại khiến mọi người vui vẻ.
“Các con đó, đừng vây quanh mẹ nữa, đầu mẹ chắc bị các con làm nổ tung rồi!”
Lâm Quân ở bên cạnh giải vây cho Lê Nhật Linh, nhưng là rõ ràng có chút ghen tị.
“Chúng con cũng chẳng muốn đâu.
Nhưng mà chúng con muốn kể cho mẹ nghe về cuộc sống của chúng ta mà mẹ đã không có mặt trong những năm qua. Hơn nữa, mẹ cũng thích nghe mài Phải không mẹ?”
Hòa Phong nhìn Lê Nhật Linh bằng một đôi mắt đen, tràn đầy mong đợi, đối với một cậu bé kín đáo như thế, thì điều này thật sự rất hiếm thấy.
“Đúng vậy, làm sao mẹ có thể không thích các con chứ? Yêu các con còn không hết kìa!”
Bình luận facebook