Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 858
Chương 858: Cụt hứng bỏ đi
Không chịu thua kém, Lê Minh Nguyệt ngước mắt lên nhìn Hà Dĩ Phong, cô ấy cảm thấy rằng mình không hề hiểu sai về anh ta, chính Hà Dĩ Phong đã để lại cho người khác ấn tượng như vậy nên cô ấy không hề sai.
“Em luôn nghĩ rằng tôi sẽ ly hôn với em sao? Sinh con chỉ là ý thích nhất thời thôi có đúng không?”
“Đúng vậy” Lê Minh Nguyệt tiếp tục gật đầu thừa nhận.
“Được, được rồi” Hà Dĩ Phong cười khẩy, nếu như Lê Minh Nguyệt luôn cảm thấy anh ta là người như vậy, cũng chưa từng tin tưởng rằng anh ta thực sự muốn ở bên cô ấy, vậy thì anh ta còn có thể làm gì được nữa đây?
“Bị tôi nói trúng tim đen nên anh thẹn quá hóa giận sao?”
Lê Minh Nguyệt cũng cười, cô ấy biết tật xấu lớn nhất của mình chính là ngoài miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, nhưng cô ấy không còn cách nào khác cả, không thay đổi tính xấu đó được.
€ó lẽ là do trước đây cô ấy đến từ một trấn nhỏ, không biết làm nũng không biết nhận lỗi, chỉ biết giữ lấy chút lòng tôn nghiêm cuối cùng của mình.
“Lê Minh Nguyệt, có thể là tôi chưa từng nói với em, nhưng xung quanh Hà Dĩ Phong này chưa bao giờ thiếu phụ nữ cả.
“Tôi biết chứ, cho nên anh muốn tìm ai đó để sinh con cho anh thì có thể đi tìm đi, tôi e là những người phụ nữ đó cũng rất khao khát muốn được đẻ ra người nối dõi cho một đại gia như anh lắm đấy” Lê Minh Nguyệt buông lỏng tay ra, hít một hơi thật sâu trong lòng vô cùng đau đớn, nhưng vẫn phải giả vờ không quan tâm.
€ô biết những gì Hà Dĩ Phong vừa nói đều là sự thật, cho dù là Lâm Quân hay là Hà Dĩ Phong, xung quanh họ chưa bao giờ thiếu phụ nữ cả, bởi vì thân phận lẫn địa vị của bọn họ luôn ở một đảng cấp khác không giống cô ấy.
Với tất cả những điều đó cô ấy có thể khẳng định răng bọn họ hoàn toàn không phù hợp.
Khoảng cách giữa họ quá lớn, lớn đến mức bản thân cô ấy cũng không dám đòi hỏi sự chân thành của đối phương.
Mặc dù Lê Minh Nguyệt là người đơn giản, nhưng cô ấy không ngốc, thậm chí còn nhạy cảm hơn người thường, cô ấy luôn sợ bị tổn thương, nên sẽ không ngu ngốc lấy trái tim chân thành của mình mang đến trước mặt anh ta vì một ý thích bất chợt của Hà Dĩ Phong.
Huống chỉ, Hà Dĩ Phong còn muốn có một đứa con.
Rồi sau này khi sự rung động của của anh ta với cô ấy không còn nữa, thì đứa nhỏ đó phải làm sao?
Lê Minh Nguyệt không dám nghĩ về điều đó nữa.
Nhưng ánh mắt bình tĩnh của Lê Minh Nguyệt đã đâm thẳng vào trái tim của Hà Dĩ Phong.
Tất nhiên Hà Dĩ Phong cũng không muốn tranh cãi với Lê Minh Nguyệt thêm nữa, vì sợ anh ta sợ bản thân sẽ không thể kiềm chế được, anh ta tức giận xoay người lại rồi bỏ đi khỏi đó.
Cho đến bây giờ anh ta vẫn luôn là một người phóng khoáng, cho dù là đối với Lý Thanh Lộ hay bất kỳ người phụ nữ nào khác, anh ta luôn tỏ thái độ thờ ơ với người đó, muốn ở lại thì ở, muốn đi thì có thể đi. Hết lân này đến lần khác anh ta chưa bao giờ phải dỗ dành một người phụ nữ nào cả.
Chắc chắn Lê Minh Nguyệt là người đầu tiên có thể khiến anh ta tức giận như thế này.
Nhưng mà anh ta vẫn không biết xấu không thể ở lại giải thích với cô ấy sao? Thậm chí anh ta cũng không biết mình bị làm sao nữa.
Lê Minh Nguyệt ngẩn người đứng đó, nhìn bóng lưng của Hà Dĩ Phong càng ngày càng xa dần, rồi từ từ biến mất khỏi tâm mắt, rõ ràng khung cảnh xung quanh là một khung cảnh vô cùng tươi đẹp và ấm áp, nhưng lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được sự lạnh lẽo của mùa đông năm nay.
€ó một cặp đôi trẻ tuổi tay trong tay cùng nhau đi dạo, cùng quàng khăn màu đỏ, cô gái vô tình va vào cánh tay của Lê Minh Nguyệt, chàng trai kia vội ôm cô gái rồi xin lỗi Lê Minh Nguyệt.
“Tôi xin lỗi, sao em lại bất cẩn như vậy, đi lại mà không để ý người khác gì cả” Giọng nói của chàng trai kia vô cùng cưng chiều và dịu dàng.
Cô gái cũng bĩu môi, nói cạnh rồi hay sao!”
Chàng trai nhéo má cô gái, rồi nhìn Lê Minh Nguyệt vẫn đứng im bất động một cách kỳ lạ, chàng trai không biết nói gì thêm, lắc đầu bỏ đi.
Hà Dĩ Phong đã bỏ đi khá xa, anh ta hít một hơi thật sâu rồi tựa vào bồn hoa châm một điếu thuốc.
hông phải đã có anh ở bên Rõ ràng là một đêm đẹp và yên bình như vậy, nhưng vì chỉ vì chuyện đó mà xảy ra ồn ào, khiến anh ta cụt hứng bỏ đi như vậy.
Không biết bao nhiêu tàn thuốc đã rơi xuống dưới chân Hà Dĩ Phong, con phố đông đúc cũng dần trở nên văng vẻ hơn.
Hà Dĩ Phong châm điếu thuốc cuối cùng lên, nhìn cảnh tượng xung quanh, giường như chợt nhớ ra điều gì đó, ngay lập tức chạy trở lại cửa hàng bán đồ dùng cho trẻ nhỏ kia.
Không chịu thua kém, Lê Minh Nguyệt ngước mắt lên nhìn Hà Dĩ Phong, cô ấy cảm thấy rằng mình không hề hiểu sai về anh ta, chính Hà Dĩ Phong đã để lại cho người khác ấn tượng như vậy nên cô ấy không hề sai.
“Em luôn nghĩ rằng tôi sẽ ly hôn với em sao? Sinh con chỉ là ý thích nhất thời thôi có đúng không?”
“Đúng vậy” Lê Minh Nguyệt tiếp tục gật đầu thừa nhận.
“Được, được rồi” Hà Dĩ Phong cười khẩy, nếu như Lê Minh Nguyệt luôn cảm thấy anh ta là người như vậy, cũng chưa từng tin tưởng rằng anh ta thực sự muốn ở bên cô ấy, vậy thì anh ta còn có thể làm gì được nữa đây?
“Bị tôi nói trúng tim đen nên anh thẹn quá hóa giận sao?”
Lê Minh Nguyệt cũng cười, cô ấy biết tật xấu lớn nhất của mình chính là ngoài miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, nhưng cô ấy không còn cách nào khác cả, không thay đổi tính xấu đó được.
€ó lẽ là do trước đây cô ấy đến từ một trấn nhỏ, không biết làm nũng không biết nhận lỗi, chỉ biết giữ lấy chút lòng tôn nghiêm cuối cùng của mình.
“Lê Minh Nguyệt, có thể là tôi chưa từng nói với em, nhưng xung quanh Hà Dĩ Phong này chưa bao giờ thiếu phụ nữ cả.
“Tôi biết chứ, cho nên anh muốn tìm ai đó để sinh con cho anh thì có thể đi tìm đi, tôi e là những người phụ nữ đó cũng rất khao khát muốn được đẻ ra người nối dõi cho một đại gia như anh lắm đấy” Lê Minh Nguyệt buông lỏng tay ra, hít một hơi thật sâu trong lòng vô cùng đau đớn, nhưng vẫn phải giả vờ không quan tâm.
€ô biết những gì Hà Dĩ Phong vừa nói đều là sự thật, cho dù là Lâm Quân hay là Hà Dĩ Phong, xung quanh họ chưa bao giờ thiếu phụ nữ cả, bởi vì thân phận lẫn địa vị của bọn họ luôn ở một đảng cấp khác không giống cô ấy.
Với tất cả những điều đó cô ấy có thể khẳng định răng bọn họ hoàn toàn không phù hợp.
Khoảng cách giữa họ quá lớn, lớn đến mức bản thân cô ấy cũng không dám đòi hỏi sự chân thành của đối phương.
Mặc dù Lê Minh Nguyệt là người đơn giản, nhưng cô ấy không ngốc, thậm chí còn nhạy cảm hơn người thường, cô ấy luôn sợ bị tổn thương, nên sẽ không ngu ngốc lấy trái tim chân thành của mình mang đến trước mặt anh ta vì một ý thích bất chợt của Hà Dĩ Phong.
Huống chỉ, Hà Dĩ Phong còn muốn có một đứa con.
Rồi sau này khi sự rung động của của anh ta với cô ấy không còn nữa, thì đứa nhỏ đó phải làm sao?
Lê Minh Nguyệt không dám nghĩ về điều đó nữa.
Nhưng ánh mắt bình tĩnh của Lê Minh Nguyệt đã đâm thẳng vào trái tim của Hà Dĩ Phong.
Tất nhiên Hà Dĩ Phong cũng không muốn tranh cãi với Lê Minh Nguyệt thêm nữa, vì sợ anh ta sợ bản thân sẽ không thể kiềm chế được, anh ta tức giận xoay người lại rồi bỏ đi khỏi đó.
Cho đến bây giờ anh ta vẫn luôn là một người phóng khoáng, cho dù là đối với Lý Thanh Lộ hay bất kỳ người phụ nữ nào khác, anh ta luôn tỏ thái độ thờ ơ với người đó, muốn ở lại thì ở, muốn đi thì có thể đi. Hết lân này đến lần khác anh ta chưa bao giờ phải dỗ dành một người phụ nữ nào cả.
Chắc chắn Lê Minh Nguyệt là người đầu tiên có thể khiến anh ta tức giận như thế này.
Nhưng mà anh ta vẫn không biết xấu không thể ở lại giải thích với cô ấy sao? Thậm chí anh ta cũng không biết mình bị làm sao nữa.
Lê Minh Nguyệt ngẩn người đứng đó, nhìn bóng lưng của Hà Dĩ Phong càng ngày càng xa dần, rồi từ từ biến mất khỏi tâm mắt, rõ ràng khung cảnh xung quanh là một khung cảnh vô cùng tươi đẹp và ấm áp, nhưng lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được sự lạnh lẽo của mùa đông năm nay.
€ó một cặp đôi trẻ tuổi tay trong tay cùng nhau đi dạo, cùng quàng khăn màu đỏ, cô gái vô tình va vào cánh tay của Lê Minh Nguyệt, chàng trai kia vội ôm cô gái rồi xin lỗi Lê Minh Nguyệt.
“Tôi xin lỗi, sao em lại bất cẩn như vậy, đi lại mà không để ý người khác gì cả” Giọng nói của chàng trai kia vô cùng cưng chiều và dịu dàng.
Cô gái cũng bĩu môi, nói cạnh rồi hay sao!”
Chàng trai nhéo má cô gái, rồi nhìn Lê Minh Nguyệt vẫn đứng im bất động một cách kỳ lạ, chàng trai không biết nói gì thêm, lắc đầu bỏ đi.
Hà Dĩ Phong đã bỏ đi khá xa, anh ta hít một hơi thật sâu rồi tựa vào bồn hoa châm một điếu thuốc.
hông phải đã có anh ở bên Rõ ràng là một đêm đẹp và yên bình như vậy, nhưng vì chỉ vì chuyện đó mà xảy ra ồn ào, khiến anh ta cụt hứng bỏ đi như vậy.
Không biết bao nhiêu tàn thuốc đã rơi xuống dưới chân Hà Dĩ Phong, con phố đông đúc cũng dần trở nên văng vẻ hơn.
Hà Dĩ Phong châm điếu thuốc cuối cùng lên, nhìn cảnh tượng xung quanh, giường như chợt nhớ ra điều gì đó, ngay lập tức chạy trở lại cửa hàng bán đồ dùng cho trẻ nhỏ kia.