Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1023
Chương 1023
Sau khi suy nghĩ, Hạ Ly nhìn những người trên bàn hình như còn thiếu gì đó, cô bé cắn đũa sau đó chớp chớp mắt nhìn Nhật Linh với đôi mắt to ngập nước, nói: “Anh Niệm Sơ đâu rồi?”
Bầu không khí thoáng chốc chìm vào yên lặng, Lâm Từ và Hoàng Ánh nhìn nhau.
Hạ Ly cắn môi dưới, nhận ra có gì đó không ổn, cô nằm lấy góc áo của Nhật Linh, rụt rè mở miệng: “Mẹ, có phải Hạ Ly đã nói sai không?”
Nhật Linh tỉnh táo lại, cười với Hạ Ly: “Không sai, Hạ Ly rất ngoan”
Nói xong quay đầu nhìn về phía cha Lâm: “Cha, Niệm Sơ có ở nhà không?
“Cái này…” Cha Lâm và Hoàng Ánh nhìn nhau, những năm trước, Lâm Quân và Nhật Linh không về, Lâm Niệm Sơ thực ra cũng đã cùng họ đón năm mới, nhưng năm nay thì khác, họ sợ rằng Nhật Linh nhìn thấy Lâm Niệm Sơ thì trong lòng cảm thấy không thoải mái nên bảo.
người hầu canh chừng không cho cậu bé đi ra ngoài.
Chính xác mà nói, chỉ cần Lâm Quân và Nhật Linh trở về nhà thì Lâm Niệm Sơ sẽ bị họ nhốt lại và bị bỏ lại một mình ở sân sau.
“Ở nhà” Hoàng Ánh mím môi, nhưng vân mở miệng trả lời.
“Vậy không biết mẹ có phiền để thằng bé ra ngoài ăn cơm tất niên, dù sao cũng là Tết Nguyên Đán rồi” Lê Nhật Linh mỉm cười lên tiếng, trên mặt cô không có bất kì biểu cảm gì, ngược lại khiến cha Lâm và Hoàng Ánh giật mình.
Năm đó, Lê Nhật Linh vừa nhìn thấy Lâm Niệm Sơ đã không kiềm chế được cảm xúc muốn bóp chết thằng bé, tại sao bây giờ lại đưa ra yêu cầu như vậy? Hoàng Ánh nhất thời không biết Lê Nhật Linh có ý gì, là muốn bà tự mình nói bà để tâm hay không ngại?
Mà Lê Nhật Linh không nhìn họ, cô hỏi vậy, vì dù thế nào Lâm Niệm Sơ cũng là con riêng của cha Lâm, chỉ sợ nếu đổi là người phụ nữ khác sẽ không chấp nhận sự thật chồng mình từng phạm lỗi lầm và có con riêng ở bên ngoài.
Thậm chí còn phải ngồi ăn cơm cùng bàn với thẳng bé.
Mà với Lâm Niệm Sơ, khi cô biết Hòa Phong vẫn còn sống thì cô không còn nhiều thù hận nữa, ba năm, đủ để cô buông bỏ rồi.
Lê Minh Nguyệt nói rất đúng, mỗi người nên có cơ hội được tha thứ không phải sao? Huống chi năm đó, Lâm Niệm Sơ chỉ là một đứa trẻ, vì cậu ấy bị Lâm Thùy Ngọc xúi giục.
Bầu không khí im lặng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng pháo nổ, dường như không hòa hợp với sự tĩnh lặng trong phòng.
“Ánh ơi” Cha Lâm chợt nắm tay Hoàng Ánh, trong mắt có chút mong đợi: “Bà không ngại để Lâm Niệm Sơ đến dùng cơm chứ?”
“Không ngại” Hoàng Ánh lắc đầu trả lời.
Trước đây bà đã cố gắng hết sức vì đứa bé kia, thậm chí không tiếc suýt nữa phá hủy gia đình con trai ruột của bà, Lâm Niệm Sơdường như: là quả báo dành cho bà ta.
Tuy nhiên nhiều năm trôi qua, bà ta đã dần quen và chấp nhận sự †ồn tại của Lâm Niệm Sơ, ban đầu do cô quá ích kỉ nhưng Hoàng Ánh cũng không xấu. Nhìn Lâm Niệm Sơ lớn lên từng ngày ở trong nhà, tuy trái tim bà rất khó chịu nhưng đồng thời cũng thấy thương hại nó.
Lê Nhật Linh mỉm cười, bế Hạ Ly khỏi băng ghế. Trong thời gian họ đi Pháp, Hạ Ly đã cao và nặng hơn rất nhiều, hiển nhiên là được Hoàng Ánh chăm sóc rất tốt, cô hơi dùng sức mới bế được con bé.
“Hạ Ly à, con có chịu đi đón anh Niệm Sơ tới dùng cơm với má Trương không?”
“Dạ” Hạ Ly cười rộ lên, đôi mắt to tròn híp thành hình trăng non khiến trái tim người ta cảm thấy ấm áp.
“Đi đi” Lê Nhật Linh buông tay con bé ra rồi vẫy tay, Hạ Ly vừa nhảy vừa rời khỏi phòng.
Lê Nhật Linh quay đầu lại phát hiện nỗi lo lắng trong mắt của Lâm Quân.
“Anh sao thế?”
“Em…Lâm Niệm Sơ..” Lâm Quân nhất thời không biết nên mở lời thế nào.
“Không có chuyện gì đât nên ảnh hưởng đến đời khác”
Sau khi suy nghĩ, Hạ Ly nhìn những người trên bàn hình như còn thiếu gì đó, cô bé cắn đũa sau đó chớp chớp mắt nhìn Nhật Linh với đôi mắt to ngập nước, nói: “Anh Niệm Sơ đâu rồi?”
Bầu không khí thoáng chốc chìm vào yên lặng, Lâm Từ và Hoàng Ánh nhìn nhau.
Hạ Ly cắn môi dưới, nhận ra có gì đó không ổn, cô nằm lấy góc áo của Nhật Linh, rụt rè mở miệng: “Mẹ, có phải Hạ Ly đã nói sai không?”
Nhật Linh tỉnh táo lại, cười với Hạ Ly: “Không sai, Hạ Ly rất ngoan”
Nói xong quay đầu nhìn về phía cha Lâm: “Cha, Niệm Sơ có ở nhà không?
“Cái này…” Cha Lâm và Hoàng Ánh nhìn nhau, những năm trước, Lâm Quân và Nhật Linh không về, Lâm Niệm Sơ thực ra cũng đã cùng họ đón năm mới, nhưng năm nay thì khác, họ sợ rằng Nhật Linh nhìn thấy Lâm Niệm Sơ thì trong lòng cảm thấy không thoải mái nên bảo.
người hầu canh chừng không cho cậu bé đi ra ngoài.
Chính xác mà nói, chỉ cần Lâm Quân và Nhật Linh trở về nhà thì Lâm Niệm Sơ sẽ bị họ nhốt lại và bị bỏ lại một mình ở sân sau.
“Ở nhà” Hoàng Ánh mím môi, nhưng vân mở miệng trả lời.
“Vậy không biết mẹ có phiền để thằng bé ra ngoài ăn cơm tất niên, dù sao cũng là Tết Nguyên Đán rồi” Lê Nhật Linh mỉm cười lên tiếng, trên mặt cô không có bất kì biểu cảm gì, ngược lại khiến cha Lâm và Hoàng Ánh giật mình.
Năm đó, Lê Nhật Linh vừa nhìn thấy Lâm Niệm Sơ đã không kiềm chế được cảm xúc muốn bóp chết thằng bé, tại sao bây giờ lại đưa ra yêu cầu như vậy? Hoàng Ánh nhất thời không biết Lê Nhật Linh có ý gì, là muốn bà tự mình nói bà để tâm hay không ngại?
Mà Lê Nhật Linh không nhìn họ, cô hỏi vậy, vì dù thế nào Lâm Niệm Sơ cũng là con riêng của cha Lâm, chỉ sợ nếu đổi là người phụ nữ khác sẽ không chấp nhận sự thật chồng mình từng phạm lỗi lầm và có con riêng ở bên ngoài.
Thậm chí còn phải ngồi ăn cơm cùng bàn với thẳng bé.
Mà với Lâm Niệm Sơ, khi cô biết Hòa Phong vẫn còn sống thì cô không còn nhiều thù hận nữa, ba năm, đủ để cô buông bỏ rồi.
Lê Minh Nguyệt nói rất đúng, mỗi người nên có cơ hội được tha thứ không phải sao? Huống chi năm đó, Lâm Niệm Sơ chỉ là một đứa trẻ, vì cậu ấy bị Lâm Thùy Ngọc xúi giục.
Bầu không khí im lặng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng pháo nổ, dường như không hòa hợp với sự tĩnh lặng trong phòng.
“Ánh ơi” Cha Lâm chợt nắm tay Hoàng Ánh, trong mắt có chút mong đợi: “Bà không ngại để Lâm Niệm Sơ đến dùng cơm chứ?”
“Không ngại” Hoàng Ánh lắc đầu trả lời.
Trước đây bà đã cố gắng hết sức vì đứa bé kia, thậm chí không tiếc suýt nữa phá hủy gia đình con trai ruột của bà, Lâm Niệm Sơdường như: là quả báo dành cho bà ta.
Tuy nhiên nhiều năm trôi qua, bà ta đã dần quen và chấp nhận sự †ồn tại của Lâm Niệm Sơ, ban đầu do cô quá ích kỉ nhưng Hoàng Ánh cũng không xấu. Nhìn Lâm Niệm Sơ lớn lên từng ngày ở trong nhà, tuy trái tim bà rất khó chịu nhưng đồng thời cũng thấy thương hại nó.
Lê Nhật Linh mỉm cười, bế Hạ Ly khỏi băng ghế. Trong thời gian họ đi Pháp, Hạ Ly đã cao và nặng hơn rất nhiều, hiển nhiên là được Hoàng Ánh chăm sóc rất tốt, cô hơi dùng sức mới bế được con bé.
“Hạ Ly à, con có chịu đi đón anh Niệm Sơ tới dùng cơm với má Trương không?”
“Dạ” Hạ Ly cười rộ lên, đôi mắt to tròn híp thành hình trăng non khiến trái tim người ta cảm thấy ấm áp.
“Đi đi” Lê Nhật Linh buông tay con bé ra rồi vẫy tay, Hạ Ly vừa nhảy vừa rời khỏi phòng.
Lê Nhật Linh quay đầu lại phát hiện nỗi lo lắng trong mắt của Lâm Quân.
“Anh sao thế?”
“Em…Lâm Niệm Sơ..” Lâm Quân nhất thời không biết nên mở lời thế nào.
“Không có chuyện gì đât nên ảnh hưởng đến đời khác”