Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1059
Chương 1059
“Bởi vì cuộc sống mà cha muốn cần phải có quyền lực và địa vị, kể cả các con cũng phải cần những thứ này. Chỉ khi đứng trên đỉnh cao mới có thể năm giữ vận mệnh của chính mình”
James bình tĩnh nói, ông ta đã sống quá nửa cuộc đời, đã nhìn rõ sự lạnh lẽo của thế gian, hơn nữa người như ông ta đương nhiên càng hiểu hơn về lòng dạ hiểm ác của con người.
Thế nên ông ta cố gắng làm tất cả chỉ vì không muốn hai đứa con sẽ đi vào vết xe đổ của mình.
“Nhưng quyền lực và tiền bạc có thực sự quan trọng như vậy không?”
Trần Hi Tuấn hỏi ngược lại.
“Tất nhiên, nếu không có những thứ này các con sẽ chỉ trở thành bia đỡ đạn cho người khác thôi.”
Nhìn thấy hai người lại cãi nhau, Trần Hi Lam không chịu được nữa.
“Thôi nào, ăn cơm đã, cãi nhau mấy chuyện vô nghĩa này làm gì chứ!”
Trần Hi Lam mỉm cười bỏ một miếng thịt heo kho vào bát của James.
Làm sao mà cô không biết suy nghĩ của Trần Hi Tuấn chứ, nhưng hiện tại hành động này ai cũng thấy rõ cả rồi, nói thêm cũng có chút thừa thãi.
“Cha no rồi, mấy đứa ăn đi!”
James đứng dậy đi về phòng trên lầu.
Trần Hi Tuấn liếc ông ta một cái, lại không nói một lời nào quay ra nhìn Trần Hi Lam.
Mãi đến khi James đi khuất rồi Trần Hi Lam mới chán nản nhìn anh mình.
“Anh”
Trần Hi Tuấn ngẩng đầu nhìn cô.
“Em biết anh còn có hy vọng đối với cha, hy vọng cha có thể thay đổi quyết định, nhưng hiện tại xem ra cha đã quyết tâm, có vẻ không có cách nào mềm lòng ông ấy đâu”
“Anh biết”
Trần Hi Tuấn khẽ nói ra hai chữ, nhìn thức ăn trên bàn không hề động đũa.
“Em ăn đi! Anh lên lầu trước.”
Trần Hi Tuấn lấy khăn giấy lau miệng, để lại một mình Trân Hi Lam.
Đại sảnh trống không dường như bị phóng đại đến vô hạn, khiến Trần Hi Lam cảm thấy bản thân mình như sắp chìm xuống.
Khi đi ngang qua phòng của James, Trần Hi Tuấn dừng lại trước cửa, do dự hồi lâu rồi bước vào.
Trong buổi chiều yên bình, thoải mái tựa đầu giường có thể nhìn thấy đỉnh tòa xa xa qua khung cửa sổ, một đàn chim bay ngang qua không dừng lại nghỉ chân, có vẻ trời đang ấm lên rồi.
Lúc này, chỉ có một mình trong căn phòng sáng sủa, Trần Hi Tuấn đột nhiên muốn gọi điện thoại cho Lê Nhật Linh để đích thân nói lời xin lỗi.
Nhưng cậu ta lấy điện thoại di động ra, do dự hết lần này đến lần khác vẫn không dám gọi, bực mình ném điện thoại đi.
Cậu đi đến bên cửa sổ.
Đôi mắt vô tình quét qua một cuốn tiểu thuyết “Tấm màn che” đang đọc dở trên bàn. Cậu để đó đã lâu mà chưa đọc hết.
Ngón tay lướt trên trang sách, cuối cùng cậu ngồi xuống lật vài trang.
Sự giằng xé nội tâm giữa yêu và ghét của nhân vật chính Walter, sự trưởng thành trong hành trình tâm linh của Katie Finn, sự yếu ớt và mong manh của sinh mệnh khi bệnh tả xảy ra, tất cả đều vô cùng hấp dẫn cậu.
Cậu chợt nhận ra rằng tâm hồn của mỗi người cả trong và ngoài vở kịch, đều đang phải chịu đựng những thử thách vô tận.
Nhưng chỉ cần còn sống, thân thể vẫn còn đó, thân thể và linh hồn vẫn còn nguyên vẹn, thì vẫn có cơ hội cứu rỗi dù cho đã phạm phải sai lầm lớn đến đâu.
“Bởi vì cuộc sống mà cha muốn cần phải có quyền lực và địa vị, kể cả các con cũng phải cần những thứ này. Chỉ khi đứng trên đỉnh cao mới có thể năm giữ vận mệnh của chính mình”
James bình tĩnh nói, ông ta đã sống quá nửa cuộc đời, đã nhìn rõ sự lạnh lẽo của thế gian, hơn nữa người như ông ta đương nhiên càng hiểu hơn về lòng dạ hiểm ác của con người.
Thế nên ông ta cố gắng làm tất cả chỉ vì không muốn hai đứa con sẽ đi vào vết xe đổ của mình.
“Nhưng quyền lực và tiền bạc có thực sự quan trọng như vậy không?”
Trần Hi Tuấn hỏi ngược lại.
“Tất nhiên, nếu không có những thứ này các con sẽ chỉ trở thành bia đỡ đạn cho người khác thôi.”
Nhìn thấy hai người lại cãi nhau, Trần Hi Lam không chịu được nữa.
“Thôi nào, ăn cơm đã, cãi nhau mấy chuyện vô nghĩa này làm gì chứ!”
Trần Hi Lam mỉm cười bỏ một miếng thịt heo kho vào bát của James.
Làm sao mà cô không biết suy nghĩ của Trần Hi Tuấn chứ, nhưng hiện tại hành động này ai cũng thấy rõ cả rồi, nói thêm cũng có chút thừa thãi.
“Cha no rồi, mấy đứa ăn đi!”
James đứng dậy đi về phòng trên lầu.
Trần Hi Tuấn liếc ông ta một cái, lại không nói một lời nào quay ra nhìn Trần Hi Lam.
Mãi đến khi James đi khuất rồi Trần Hi Lam mới chán nản nhìn anh mình.
“Anh”
Trần Hi Tuấn ngẩng đầu nhìn cô.
“Em biết anh còn có hy vọng đối với cha, hy vọng cha có thể thay đổi quyết định, nhưng hiện tại xem ra cha đã quyết tâm, có vẻ không có cách nào mềm lòng ông ấy đâu”
“Anh biết”
Trần Hi Tuấn khẽ nói ra hai chữ, nhìn thức ăn trên bàn không hề động đũa.
“Em ăn đi! Anh lên lầu trước.”
Trần Hi Tuấn lấy khăn giấy lau miệng, để lại một mình Trân Hi Lam.
Đại sảnh trống không dường như bị phóng đại đến vô hạn, khiến Trần Hi Lam cảm thấy bản thân mình như sắp chìm xuống.
Khi đi ngang qua phòng của James, Trần Hi Tuấn dừng lại trước cửa, do dự hồi lâu rồi bước vào.
Trong buổi chiều yên bình, thoải mái tựa đầu giường có thể nhìn thấy đỉnh tòa xa xa qua khung cửa sổ, một đàn chim bay ngang qua không dừng lại nghỉ chân, có vẻ trời đang ấm lên rồi.
Lúc này, chỉ có một mình trong căn phòng sáng sủa, Trần Hi Tuấn đột nhiên muốn gọi điện thoại cho Lê Nhật Linh để đích thân nói lời xin lỗi.
Nhưng cậu ta lấy điện thoại di động ra, do dự hết lần này đến lần khác vẫn không dám gọi, bực mình ném điện thoại đi.
Cậu đi đến bên cửa sổ.
Đôi mắt vô tình quét qua một cuốn tiểu thuyết “Tấm màn che” đang đọc dở trên bàn. Cậu để đó đã lâu mà chưa đọc hết.
Ngón tay lướt trên trang sách, cuối cùng cậu ngồi xuống lật vài trang.
Sự giằng xé nội tâm giữa yêu và ghét của nhân vật chính Walter, sự trưởng thành trong hành trình tâm linh của Katie Finn, sự yếu ớt và mong manh của sinh mệnh khi bệnh tả xảy ra, tất cả đều vô cùng hấp dẫn cậu.
Cậu chợt nhận ra rằng tâm hồn của mỗi người cả trong và ngoài vở kịch, đều đang phải chịu đựng những thử thách vô tận.
Nhưng chỉ cần còn sống, thân thể vẫn còn đó, thân thể và linh hồn vẫn còn nguyên vẹn, thì vẫn có cơ hội cứu rỗi dù cho đã phạm phải sai lầm lớn đến đâu.