Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1180
Chương 1180
“Anh kiểm tra nhân khẩu đấy à, em lười nói chuyện với anh, mặc kệ anh đoán mò đấy dù sao anh không đi với em sao lại còn không cho người khác đi cùng em chứ?” Trần Hi Lam liếc Trần Hi Tuấn một cái, tiếp tục ăn trứng gà ở trong đĩa cũng lười không thèm để ý đến Trần Hi Tuấn đang nói cái gì!
“Em gái yêu của tôi ơi, anh đây không phải sợ em bị mắc lừa sao!”
Trần Hi Tuấn lắc đầu.
“Anh vẫn nên quan tâm đến chị Nhật Linh nhiều một chút đi! Đừng quên lần này em về đây để nói cái gì, em đặc biệt sang đây để nói với anh chuyện đó, anh đừng có mà quên mất đấy!”
Trần Hi Lam khinh thường liếc nhìn anh ta một cái, quả nhiên sắc.
mặt Trần Hi Tuấn liền thay đổi, có chút trầm mặc.
“Bây giờ vẫn còn chưa biết cha sẽ xuống tay với Nhật Linh như thế nào, anh cũng không thể 24 giờ đi theo cô ấy, làm như thế không ổn thỏa lắm. Em cũng biết là Lâm Quân có thành kiến với anh mà” Trần Hi Tuấn uống một ngụm sữa bò, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Êi, điều này em cũng biết nhưng hiện giờ cứ ngồi yên chịu chết thế này cũng không ổn mài!” Trần Hi Lam buông dao rĩa ở trong tay xuống, cũng chẳng còn tâm trạng ăn sáng nữa.
“Không sao, anh sẽ nghĩ cách!”
“Vâng, em đi chuẩn bị một chút sau đó lại ra ngoài đi dạo tiếp! Rất lâu rồi không tới Việt Nam, nhất định không thể để phí công được” Trần Hi Lam đứng dậy, vỗ tay.
“Ừ, thật sự là đi dạo phố sao? Không phải là đi hẹn hò đấy chứ!”
Trần Hi Tuấn cười xấu xa nhìn Trần Hi Lam.
“Anh nghĩ nhiều quá rồi! Em với anh ta cũng không thân!” Trần Hi Lam không thân thiết trừng mắt với Trần Hi Tuấn.
“Anh ta?” Ý cười trên mặt Trần Hi Tuấn càng đậm, nghĩ tới trên đường tới sân bay đón Trần Hi Lam nhìn thấy cô vì Hạ Huy Thành mà khóc thành một đám rối tinh rối mù, làm anh không kìm được mà luôn luôn bận lòng về đời sống tình cảm của cô sau này. Nếu như có thể gặp được một người bước gần đến trái tim của cô, ngược lại vẫn có thể coi như là một khởi đầu tốt đẹp.
“yya! Anh à, anh đúng là càng nghĩ càng lệch lạ I” Trần Hi Lam nổi giận đùng đùng, hổn hển đi về phòng ngủ, lười để ý đến Trần Hi Tuấn đang suy nghĩ vớ vẩn.
Trần Hi Tuấn nhìn bóng dáng em gái của mình, cười.
“AI” Một lúc sau trong phòng liền truyền tới tiếng kêu của Trần Hi Lam.
“Làm sao thế?” Trần Hi Tuấn vội đặt chiếc cốc xuống, xông vào. Chỉ thấy trong tay Trân Hi Lam cầm một mảnh giấy, thỏi son YSL trong tay rơi thẳng xuống chiếc túi đang mở “James sẽ ra tay với Lê Nhật Linh vào ngày 27 tháng 4, địa điểm tại ngã tư Hải Hài”
Trần Hi Lam đọc chữ trên mảnh giấy đã sợ hãi đến mức toát hết mồ hôi lạnh.
“Mảnh giấy này ở đâu ra vậy?”
Trần Hi Lam mờ mịt nhìn Trần Hi Tuấn, lắc đầu: “Em cũng không biết nữa”
Trần Hi Tuấn mím mỗi nhưng rõ ràng cũng có chút sốt sắng, ở trong phòng đi qua đi lại mấy lượt.
“Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“26!”
“Vậy nếu như người đưa em mảnh giấy này nói thật thì chúng ta chỉ còn thời gian một ngày nữa để chuẩn bị!” Trần Hi Tuấn mở miệng nói, não bộ nhanh chóng suy nghĩ.
Lúc này có lẽ Lê Nhật Linh đang ở nhà, mà người này thế mà lại biết tường tận thời gian và địa điểm James ra tay, anh nghĩ chắc chắn là người bên cạnh .James. Nhưng anh ta tại sao lại muốn giúp bọn anh?
Trần Hi Tuấn nghĩ mãi không ra.
Đây có lẽ nào là một cái bẫy không? Nhưng bất luận có phải cái bẫy hay không thì bọn họ chắc chắn vẫn phải nghĩ cách bảo vệ an toàn cho Lê Nhật Linh, dù gì tính mạng của Lê Nhật Linh cũng quan trọng hơn tất cả.
“Anh kiểm tra nhân khẩu đấy à, em lười nói chuyện với anh, mặc kệ anh đoán mò đấy dù sao anh không đi với em sao lại còn không cho người khác đi cùng em chứ?” Trần Hi Lam liếc Trần Hi Tuấn một cái, tiếp tục ăn trứng gà ở trong đĩa cũng lười không thèm để ý đến Trần Hi Tuấn đang nói cái gì!
“Em gái yêu của tôi ơi, anh đây không phải sợ em bị mắc lừa sao!”
Trần Hi Tuấn lắc đầu.
“Anh vẫn nên quan tâm đến chị Nhật Linh nhiều một chút đi! Đừng quên lần này em về đây để nói cái gì, em đặc biệt sang đây để nói với anh chuyện đó, anh đừng có mà quên mất đấy!”
Trần Hi Lam khinh thường liếc nhìn anh ta một cái, quả nhiên sắc.
mặt Trần Hi Tuấn liền thay đổi, có chút trầm mặc.
“Bây giờ vẫn còn chưa biết cha sẽ xuống tay với Nhật Linh như thế nào, anh cũng không thể 24 giờ đi theo cô ấy, làm như thế không ổn thỏa lắm. Em cũng biết là Lâm Quân có thành kiến với anh mà” Trần Hi Tuấn uống một ngụm sữa bò, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Êi, điều này em cũng biết nhưng hiện giờ cứ ngồi yên chịu chết thế này cũng không ổn mài!” Trần Hi Lam buông dao rĩa ở trong tay xuống, cũng chẳng còn tâm trạng ăn sáng nữa.
“Không sao, anh sẽ nghĩ cách!”
“Vâng, em đi chuẩn bị một chút sau đó lại ra ngoài đi dạo tiếp! Rất lâu rồi không tới Việt Nam, nhất định không thể để phí công được” Trần Hi Lam đứng dậy, vỗ tay.
“Ừ, thật sự là đi dạo phố sao? Không phải là đi hẹn hò đấy chứ!”
Trần Hi Tuấn cười xấu xa nhìn Trần Hi Lam.
“Anh nghĩ nhiều quá rồi! Em với anh ta cũng không thân!” Trần Hi Lam không thân thiết trừng mắt với Trần Hi Tuấn.
“Anh ta?” Ý cười trên mặt Trần Hi Tuấn càng đậm, nghĩ tới trên đường tới sân bay đón Trần Hi Lam nhìn thấy cô vì Hạ Huy Thành mà khóc thành một đám rối tinh rối mù, làm anh không kìm được mà luôn luôn bận lòng về đời sống tình cảm của cô sau này. Nếu như có thể gặp được một người bước gần đến trái tim của cô, ngược lại vẫn có thể coi như là một khởi đầu tốt đẹp.
“yya! Anh à, anh đúng là càng nghĩ càng lệch lạ I” Trần Hi Lam nổi giận đùng đùng, hổn hển đi về phòng ngủ, lười để ý đến Trần Hi Tuấn đang suy nghĩ vớ vẩn.
Trần Hi Tuấn nhìn bóng dáng em gái của mình, cười.
“AI” Một lúc sau trong phòng liền truyền tới tiếng kêu của Trần Hi Lam.
“Làm sao thế?” Trần Hi Tuấn vội đặt chiếc cốc xuống, xông vào. Chỉ thấy trong tay Trân Hi Lam cầm một mảnh giấy, thỏi son YSL trong tay rơi thẳng xuống chiếc túi đang mở “James sẽ ra tay với Lê Nhật Linh vào ngày 27 tháng 4, địa điểm tại ngã tư Hải Hài”
Trần Hi Lam đọc chữ trên mảnh giấy đã sợ hãi đến mức toát hết mồ hôi lạnh.
“Mảnh giấy này ở đâu ra vậy?”
Trần Hi Lam mờ mịt nhìn Trần Hi Tuấn, lắc đầu: “Em cũng không biết nữa”
Trần Hi Tuấn mím mỗi nhưng rõ ràng cũng có chút sốt sắng, ở trong phòng đi qua đi lại mấy lượt.
“Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“26!”
“Vậy nếu như người đưa em mảnh giấy này nói thật thì chúng ta chỉ còn thời gian một ngày nữa để chuẩn bị!” Trần Hi Tuấn mở miệng nói, não bộ nhanh chóng suy nghĩ.
Lúc này có lẽ Lê Nhật Linh đang ở nhà, mà người này thế mà lại biết tường tận thời gian và địa điểm James ra tay, anh nghĩ chắc chắn là người bên cạnh .James. Nhưng anh ta tại sao lại muốn giúp bọn anh?
Trần Hi Tuấn nghĩ mãi không ra.
Đây có lẽ nào là một cái bẫy không? Nhưng bất luận có phải cái bẫy hay không thì bọn họ chắc chắn vẫn phải nghĩ cách bảo vệ an toàn cho Lê Nhật Linh, dù gì tính mạng của Lê Nhật Linh cũng quan trọng hơn tất cả.