Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1333
Chương 1333
Cha Lâm nhìn đám nhóc vui vẻ như vậy cũng cười ha ha, chỉ có Hoàng Ánh là không nóng không lạnh.
“Hạ Ly, Chí Linh, Cảnh, mẹ của các con đang bị thương, để mẹ nghỉ ngơi nhiều đi, đừng quấy rầy mẹ, biết không?”
Cha Lâm nói với ba đứa nhỏ, dù sao bây giờ Lâm Ảnh đang giả làm mẹ của ba đứa nhỏ, lỡ như có gì sơ xuất, đến lúc đó không có may mắn tốt như vậy, tìm được một người tương tự Lê Nhật Linh nữa.
“Ơ, mẹ bị bệnh?”
“Mẹ sao rồi ạ?
Mấy đứa trẻ lại lập tức sốt sắng, vây quanh Lâm Ảnh, gương mặt nhỏ nhăn lại, vành mắt của Hạ Ly còn đỏ lên, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
“Mẹ không sao, mẹ không sao!”
Lâm Ảnh cố nén đau đớn, vội vàng ngồi xổm xuống ôm Hạ Ly vào trong lòng.
Cô vẫn luôn hi vọng có được đứa con cho riêng mình, nhưng vẫn không được toại nguyện, bây giờ lại đột nhiên có ba đứa, tuy không phải con ruột của mình nhưng cũng xem như làm tròn tâm nguyện. Lâm Ảnh đột nhiên thấy thỏa mãn trong lòng, giống như mình thực sự có một gia đình rồi..
Hoàng Ánh cũng đi tới dỗ dành mấy đứa nhỏ.
Biệt thự nhà họ Lâm nhất thời náo nhiệt ẳn lên.
Lúc này Hà Dĩ Phong cũng lái xe dừng trước cửa nhà, nhìn căn nhà quen thuộc, Hà Dĩ Phong nắm chặt tay lái, mở cửa xuống xe, đi về trước, dùng chìa khóa mở cửa nhà.
“Minh Nguyệt!”
Lê Minh Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha nhìn thấy Hà Dĩ Phong thì cũng lập tức đứng lên, hai mắt mở to, cứ như chỉ cần chớp mắt là nước mắt sẽ lăn xuống.
Hà Dĩ Phong nhanh chóng ôm lấy Lê Minh Nguyệt vào trong lòng, Lê Minh Nguyệt một câu cũng không nói, nước mắt rí rách chảy xuống.
“Xin lỗi, là anh không tốt, là anh không tốt!”
Hà Dĩ Phong cũng ôm chặt Lê Minh Nguyệt hơn, hốc mắt của ẩm ướt.
Lê Minh Nguyệt tiến chặt vào trong lòng anh hơn, tủi thân vội tiêu tan, chỉ muốn ở gần anh, ở gần anh hơn một chút.
âm Ảnh, cô ấy vì em mà bị đâm bị thương..”
Giọng nói nghẹn ngào của Lê Minh Nguyệt truyền ra từ trong lồng ngực, cơ thể run lên một cái, hiển nhiên vẫn còn chút sợ hãi.
“Anh biết, anh biết, có anh ở đây, sau này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa” Hà Dĩ Phong kiên nhẫn an ủi cô gái trong lòng.
Không biết qua bao lâu, Lê Minh Nguyệt mới ổn định lại cảm xúc.
Một ngày không gặp như cách ba năm, Lê Minh Nguyệt đúng là đã đợi anh rất lâu, huống chỉ trong thời gian mang thai, cảm xúc còn cực kỳ nhạy cảm.
“Sau này anh có thể đừng rời khỏi em quá lâu được không?”
Cảm xúc vất vả lắm mới có thể ổn định lại, Lê Minh Nguyệt lại nhỏ giọng nói.
Rõ ràng lúc ở chung thì có đủ điều chán ghét Hà Dĩ Phong, bây giờ lại đột nhiên bỏ không được.
“Được rồi, nghe lời cô vợ trẻ, về sau sẽ không tiếp tục rời khỏi em lâu như vậy nữa.”
“Còn phải bảo vệ em”
Lê Minh Nguyệt ấn vào đầu mũi của Hà Dĩ Phong, nước mắt vẫn còn vương nơi khóe mặt.
“Được, nhất định sẽ bảo vệ em”
Hà Dĩ Phong cũng đau lòng dùng tay lau đi nước mắt của Lê Minh Nguyệt, trong con ngươi đều là cưng chiều.
Cha Lâm nhìn đám nhóc vui vẻ như vậy cũng cười ha ha, chỉ có Hoàng Ánh là không nóng không lạnh.
“Hạ Ly, Chí Linh, Cảnh, mẹ của các con đang bị thương, để mẹ nghỉ ngơi nhiều đi, đừng quấy rầy mẹ, biết không?”
Cha Lâm nói với ba đứa nhỏ, dù sao bây giờ Lâm Ảnh đang giả làm mẹ của ba đứa nhỏ, lỡ như có gì sơ xuất, đến lúc đó không có may mắn tốt như vậy, tìm được một người tương tự Lê Nhật Linh nữa.
“Ơ, mẹ bị bệnh?”
“Mẹ sao rồi ạ?
Mấy đứa trẻ lại lập tức sốt sắng, vây quanh Lâm Ảnh, gương mặt nhỏ nhăn lại, vành mắt của Hạ Ly còn đỏ lên, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
“Mẹ không sao, mẹ không sao!”
Lâm Ảnh cố nén đau đớn, vội vàng ngồi xổm xuống ôm Hạ Ly vào trong lòng.
Cô vẫn luôn hi vọng có được đứa con cho riêng mình, nhưng vẫn không được toại nguyện, bây giờ lại đột nhiên có ba đứa, tuy không phải con ruột của mình nhưng cũng xem như làm tròn tâm nguyện. Lâm Ảnh đột nhiên thấy thỏa mãn trong lòng, giống như mình thực sự có một gia đình rồi..
Hoàng Ánh cũng đi tới dỗ dành mấy đứa nhỏ.
Biệt thự nhà họ Lâm nhất thời náo nhiệt ẳn lên.
Lúc này Hà Dĩ Phong cũng lái xe dừng trước cửa nhà, nhìn căn nhà quen thuộc, Hà Dĩ Phong nắm chặt tay lái, mở cửa xuống xe, đi về trước, dùng chìa khóa mở cửa nhà.
“Minh Nguyệt!”
Lê Minh Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha nhìn thấy Hà Dĩ Phong thì cũng lập tức đứng lên, hai mắt mở to, cứ như chỉ cần chớp mắt là nước mắt sẽ lăn xuống.
Hà Dĩ Phong nhanh chóng ôm lấy Lê Minh Nguyệt vào trong lòng, Lê Minh Nguyệt một câu cũng không nói, nước mắt rí rách chảy xuống.
“Xin lỗi, là anh không tốt, là anh không tốt!”
Hà Dĩ Phong cũng ôm chặt Lê Minh Nguyệt hơn, hốc mắt của ẩm ướt.
Lê Minh Nguyệt tiến chặt vào trong lòng anh hơn, tủi thân vội tiêu tan, chỉ muốn ở gần anh, ở gần anh hơn một chút.
âm Ảnh, cô ấy vì em mà bị đâm bị thương..”
Giọng nói nghẹn ngào của Lê Minh Nguyệt truyền ra từ trong lồng ngực, cơ thể run lên một cái, hiển nhiên vẫn còn chút sợ hãi.
“Anh biết, anh biết, có anh ở đây, sau này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa” Hà Dĩ Phong kiên nhẫn an ủi cô gái trong lòng.
Không biết qua bao lâu, Lê Minh Nguyệt mới ổn định lại cảm xúc.
Một ngày không gặp như cách ba năm, Lê Minh Nguyệt đúng là đã đợi anh rất lâu, huống chỉ trong thời gian mang thai, cảm xúc còn cực kỳ nhạy cảm.
“Sau này anh có thể đừng rời khỏi em quá lâu được không?”
Cảm xúc vất vả lắm mới có thể ổn định lại, Lê Minh Nguyệt lại nhỏ giọng nói.
Rõ ràng lúc ở chung thì có đủ điều chán ghét Hà Dĩ Phong, bây giờ lại đột nhiên bỏ không được.
“Được rồi, nghe lời cô vợ trẻ, về sau sẽ không tiếp tục rời khỏi em lâu như vậy nữa.”
“Còn phải bảo vệ em”
Lê Minh Nguyệt ấn vào đầu mũi của Hà Dĩ Phong, nước mắt vẫn còn vương nơi khóe mặt.
“Được, nhất định sẽ bảo vệ em”
Hà Dĩ Phong cũng đau lòng dùng tay lau đi nước mắt của Lê Minh Nguyệt, trong con ngươi đều là cưng chiều.