Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 490: Lái xe nhanh như bay
Vừa nói, Vũ Hoàng Minh lấy trong túi ra hai xấp tiền đưa cho Tần Nguyệt Nhi.
Sáu trăm triệu là đủ cho Tần Nguyệt Nhi dùng, Cô nhỏ này rất biết tiết kiệm.
“Như vậy không được đâu…”
Tần Nguyệt Nhi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.
Số tiền này ít nhất cũng sáu mươi triệu, sao cô dám nhận.
Nhưng Vũ Hoàng Minh cười nói: “Cầm dùng đi, mua đồ tốt mà dùng, giống như ông nói ấy, không nên so đo với người khác, cũng không được bạc đãi bản thân.”
“Số tiền chỉ là tiền lương một ngày của anh thôi.”
Anh còn cố ý nhấn mạnh từ một ngày.
“Hࣔ
Lần này, Tản Nguyệt Nhi thực sự bị làm cho.
khiếp sợ.
Một ngày mà được sáu trăm triệu?
Việc này sao có thể chứ?
“Anh Giang, anh không nói đùa đẩy chứ?”
“Nhiều tiền như vậy mà chỉ là một ngày lương của anh sao?”
Không phải cô không tin mà là khó tin quá.
Người bình thường một tháng mấy chục triệu tiền lương, lãnh đạo cũng hơn trăm một chút.
Một vệ sĩ mà một ngày được sáu trăm triệu, cô sao mà dám tin chứ?”
“Đương nhiên, anh rất lới hại mà!”
“Cẩm đi.”
Vũ Hoàng Minh không cho Tần Nguyệt Nhi từ chối, dúi tiền vào tay cô.
“Nếu như không đủ thì gọi điện thoại cho.
anh.”
Nói xong thì lấy điện thoại ra “Số điện thoại là 09xxxx”‘ Hai người lái xe dạo quanh sân trường một vòng, sau đó Vũ Hoàng Minh mới lái xe đưa Tần Nguyệt Nhỉ về lại ký túc xá.
“Được ;Š đi, nhớ kỹ nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Vũ Hoàng Minh nhìn Tần Nguyệt Nhi, mìm cười.
“Em biết rồi.”
Tần Nguyệt Nhi khoát tay áo, sau đó quay người đi lên lâu.
‘Vũ Hoàng Minh nhìn đồng hồ, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền giật nảy mình.
Tiêu rồi, chỉ còn hơn mười phút nữa thôi là đến sáu giờ.
Hồ Yên nói là sáu gið anh phải quay lại chờ cô ấy dưới lầu.
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, đạp chân ga một cái, phóng đi.
Từ cổng trường đi ra, đám người chỉ thấy một tia sáng bạc vụt ra ngoài.
Vũ Hoàng Minh phóng nhanh trên đường lớn.
Chân ga đạp hết cỡ, cảnh tượng bên đường xet qua.
Một chiếc lại một chiếc xe lướt qua tầm mắt anh.
Mỗi lần tới cột đèn giao thông, anh đều trực.
tiếp phóng nhanh như tên bắn mà vụt qua.
Những tài xế kia còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhìn thấy một bóng xe mỡ mỡ biến mất trong tầm mắt.
Có xe suýt bị Bentley đụng phải không nhịn được ló đầu ra mắng.
“Lái nhanh thế vội đi đầu thai à!”
“Có gan thì quay lại đây.”
“Mẹ kiếp, suýt thì bị đâm chết rồi.”
Nhưng Vũ Hoàng Minh lại không nghe thấy những âm thanh đó.
Lộ trình vốn nửa tiếng, đã được anh rút gọn còn mười lầm phút.
Có điều, Hồ Yên xuống sớm hơn dự định, đã đứng ở dưới lầu chờ một lúc.
Cô nhíu mày, nhìn chiếc Bentley phóng cực.
nhanh phía xa.
Lại nhìn thời gian một chút rồi nhếch miệng.
Lúc xe dừng lại bên cạnh cô, vừa đúng sáu giỡ.
“Kỹ thuật lái xe của anh rất tốt: Hồ Yên ghé vào cửa sổ xe, nhìn Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh lúng túng gãi mũi: “Cũng tạm, chắc là không có bị camera giám sát chụp.
được.”
Đương nhiên, đây là trong thành phố, anh vẫn chưa lái hết tốc độ.
“Anh không mua quần áo à?”
Khi nhìn thấy Vũ Hoàng Minh chưa thay quần áo, Hồ Yên hơi nhíu mày nói.
Sáu trăm triệu là đủ cho Tần Nguyệt Nhi dùng, Cô nhỏ này rất biết tiết kiệm.
“Như vậy không được đâu…”
Tần Nguyệt Nhi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.
Số tiền này ít nhất cũng sáu mươi triệu, sao cô dám nhận.
Nhưng Vũ Hoàng Minh cười nói: “Cầm dùng đi, mua đồ tốt mà dùng, giống như ông nói ấy, không nên so đo với người khác, cũng không được bạc đãi bản thân.”
“Số tiền chỉ là tiền lương một ngày của anh thôi.”
Anh còn cố ý nhấn mạnh từ một ngày.
“Hࣔ
Lần này, Tản Nguyệt Nhi thực sự bị làm cho.
khiếp sợ.
Một ngày mà được sáu trăm triệu?
Việc này sao có thể chứ?
“Anh Giang, anh không nói đùa đẩy chứ?”
“Nhiều tiền như vậy mà chỉ là một ngày lương của anh sao?”
Không phải cô không tin mà là khó tin quá.
Người bình thường một tháng mấy chục triệu tiền lương, lãnh đạo cũng hơn trăm một chút.
Một vệ sĩ mà một ngày được sáu trăm triệu, cô sao mà dám tin chứ?”
“Đương nhiên, anh rất lới hại mà!”
“Cẩm đi.”
Vũ Hoàng Minh không cho Tần Nguyệt Nhi từ chối, dúi tiền vào tay cô.
“Nếu như không đủ thì gọi điện thoại cho.
anh.”
Nói xong thì lấy điện thoại ra “Số điện thoại là 09xxxx”‘ Hai người lái xe dạo quanh sân trường một vòng, sau đó Vũ Hoàng Minh mới lái xe đưa Tần Nguyệt Nhỉ về lại ký túc xá.
“Được ;Š đi, nhớ kỹ nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Vũ Hoàng Minh nhìn Tần Nguyệt Nhi, mìm cười.
“Em biết rồi.”
Tần Nguyệt Nhi khoát tay áo, sau đó quay người đi lên lâu.
‘Vũ Hoàng Minh nhìn đồng hồ, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền giật nảy mình.
Tiêu rồi, chỉ còn hơn mười phút nữa thôi là đến sáu giờ.
Hồ Yên nói là sáu gið anh phải quay lại chờ cô ấy dưới lầu.
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, đạp chân ga một cái, phóng đi.
Từ cổng trường đi ra, đám người chỉ thấy một tia sáng bạc vụt ra ngoài.
Vũ Hoàng Minh phóng nhanh trên đường lớn.
Chân ga đạp hết cỡ, cảnh tượng bên đường xet qua.
Một chiếc lại một chiếc xe lướt qua tầm mắt anh.
Mỗi lần tới cột đèn giao thông, anh đều trực.
tiếp phóng nhanh như tên bắn mà vụt qua.
Những tài xế kia còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhìn thấy một bóng xe mỡ mỡ biến mất trong tầm mắt.
Có xe suýt bị Bentley đụng phải không nhịn được ló đầu ra mắng.
“Lái nhanh thế vội đi đầu thai à!”
“Có gan thì quay lại đây.”
“Mẹ kiếp, suýt thì bị đâm chết rồi.”
Nhưng Vũ Hoàng Minh lại không nghe thấy những âm thanh đó.
Lộ trình vốn nửa tiếng, đã được anh rút gọn còn mười lầm phút.
Có điều, Hồ Yên xuống sớm hơn dự định, đã đứng ở dưới lầu chờ một lúc.
Cô nhíu mày, nhìn chiếc Bentley phóng cực.
nhanh phía xa.
Lại nhìn thời gian một chút rồi nhếch miệng.
Lúc xe dừng lại bên cạnh cô, vừa đúng sáu giỡ.
“Kỹ thuật lái xe của anh rất tốt: Hồ Yên ghé vào cửa sổ xe, nhìn Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh lúng túng gãi mũi: “Cũng tạm, chắc là không có bị camera giám sát chụp.
được.”
Đương nhiên, đây là trong thành phố, anh vẫn chưa lái hết tốc độ.
“Anh không mua quần áo à?”
Khi nhìn thấy Vũ Hoàng Minh chưa thay quần áo, Hồ Yên hơi nhíu mày nói.
Bình luận facebook