Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77: Rơi nước mãt
Giọng nói non nớt thật sự giống như tiếng chim đỗ quyên khóc đến chảy máu.
Làm cho lòng người tan nát.
Vũ Hoàng Minh dừng bước chân rồi đột nhiên quay đầu.
Nhưng không biết Dâu Tây đã chạy xuống dưới lầu từ lúc nào đang đứng ở bên cạnh cửa, bàn tay nhỏ tái nhợt nắm chặt khung cửa.
Một đôi mắt đỏ bừng tràn đầy sấm sét.
Trong nháy mắt trái tim Vũ Hoàng Minh cảm thấy tan nát.
“Dâu…Dâu Tây ngoan, con nhanh về nhà đi, ba sẽ nhanh chóng quay về.”
Anh cố nén đau đớn ở trong lòng mỉm cười với cô bé.
“Ba, con sẽ ở nhà chờ ba về.”
Dâu Tây đưa tay lau nước mắt rồi vẫy bàn tay nhỏ bé của mình với Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh không đành lòng nặng nề gật đầu.
“Được, Dâu Tây ngoan, ba sẽ nhanh chóng quay về.”
Nói xong anh bước lên xe.
“Đi thôi.”
Chiếc xe địa hình nổ máy rồi từ từ khuất dạng trước biệt thự.
Dâu Tây đứng ở bên cạnh cửa, nước mắt ào ào rơi xuống.
Trong mắt của cô bé dường như chỉ còn lại bóng lưng cao lớn của Vũ Hoàng Minh lúc anh rời đi.
Ở trên xe.
Trương Hải Long nhìn qua kính chiếu hậu thì phát hiện Vũ Hoàng Minh đang đưa tay lau nước mắt.
Trong lòng anh ta run lên, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn cậu Minh rơi nước mắt.
Nhớ năm đó cậu Minh lẻ loi một mình xông vào doanh trại của kẻ thù lấy đầu sĩ quan cấp tướng của kẻ thù.
Cả người anh đẫm máu có vừa đúng ba mươi chín vết thương nhưng lại không hề phát ra tiếng kêu nào.
Nhưng bây giờ…
“Cậu Minh, cậu…không sao chứ.”
Trương Hải Long theo bản năng hỏi.
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi để bình ổn tâm trạng của mình.
“Không được phép nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài.”
Trương Hải Long nặng nề gật đầu: “Vậy bây giờ chúng ta trở về chiến khu hay là…”
Vũ Hoàng Minh nhắm mắt lại ngả người về vị trí cũ.
“Tới bệnh viện của chiến khu trước.”
Ở trên một chiếc xe khác Tô Thanh Trúc hồn bay phách lạc ngồi ở phía sau, hai mắt khóc đến nỗi sưng đỏ.
Cô không biết bản thân phải giải thích như thế nào.
Tại sao, tại sao Vũ Hoàng Minh lại không cho cô cơ hội để giải thích chứ?
Sắc mặt Trịnh Hoài Lâm ngưng trọng ngồi ð phía trước lái xe.
Cậu ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng cậu ta lại hiểu rất rõ ràng cô Trúc và cậu Minh cãi nhau.
Khi cậu ta trông thấy cậu Minh từ trong khách sạn đi ra, loại vẻ mặt đó tuyệt đối là vẻ mặt mà từ trước đến nay cậu ta chưa từng nhìn thấy.
Hơn mười phút sau.
Rốt cuộc cũng về tới biệt thự.
Tô Thanh Trúc vừa đi vào trong sân thì trong nháy mắt trái tim cảm thấy tan nát.
Dâu Tây với đôi mắt khóc đến sưng đỏ cô độc ngồi ở trên cầu thang trước cửa.
Khi nhìn thấy Tô Thanh Trúc đi vào sân thì Dâu Tây không nhịn được khóc ra tiếng.
“Mẹ.”
Cô bé chạy chậm tới nhào vào trong lòng Tô Thanh Trúc.
Tô Thanh Trúc cũng không kìm chế được nước mắt, cô ngồi xổm ð trên mặt đất ôm Dâu Tây khóc lóc thảm thiết.
Trịnh Hoài Lâm nhìn thấy cảnh này cũng không biết phải nói như thế nào nên chỉ có thể đứng im tại chỗ.
“Mẹ, ba không cần Dâu Tây nữa, ba đi rồi, ba không cần Dâu Tây nữa, Dâu Tây cảm thấy thật đau khổ.”
Dâu Tây ôm thật chặt Tô Thanh Trúc, nước mắt thấm ướt vạt áo của cô.
Tô Thanh Trúc vừa khóc vừa an ủi Dâu Tây: “Dâu Tây ngoan, ba…ba có việc cần phải làm, ba phải đi đánh người xấu, Dâu Tây nghe lời không khóc nữa nhé.”
Thế nhưng càng như vậy, Tô Thanh Trúc lại càng khóc lại càng đau lòng.
Tất cả đều là lỗi của ông nội!
Nếu như ông nội không đưa hợp đồng cho Tô Thanh Mai thì cô cũng sẽ không bị Vũ Hoàng Minh hiểu lầm lại càng sẽ không có chuyện không nghe cô giải thích.
Trong lòng của cô bắt đầu căm hận nhà họ Tô và tất cả mọi người ở trong nhà họ Tô!
Làm cho lòng người tan nát.
Vũ Hoàng Minh dừng bước chân rồi đột nhiên quay đầu.
Nhưng không biết Dâu Tây đã chạy xuống dưới lầu từ lúc nào đang đứng ở bên cạnh cửa, bàn tay nhỏ tái nhợt nắm chặt khung cửa.
Một đôi mắt đỏ bừng tràn đầy sấm sét.
Trong nháy mắt trái tim Vũ Hoàng Minh cảm thấy tan nát.
“Dâu…Dâu Tây ngoan, con nhanh về nhà đi, ba sẽ nhanh chóng quay về.”
Anh cố nén đau đớn ở trong lòng mỉm cười với cô bé.
“Ba, con sẽ ở nhà chờ ba về.”
Dâu Tây đưa tay lau nước mắt rồi vẫy bàn tay nhỏ bé của mình với Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh không đành lòng nặng nề gật đầu.
“Được, Dâu Tây ngoan, ba sẽ nhanh chóng quay về.”
Nói xong anh bước lên xe.
“Đi thôi.”
Chiếc xe địa hình nổ máy rồi từ từ khuất dạng trước biệt thự.
Dâu Tây đứng ở bên cạnh cửa, nước mắt ào ào rơi xuống.
Trong mắt của cô bé dường như chỉ còn lại bóng lưng cao lớn của Vũ Hoàng Minh lúc anh rời đi.
Ở trên xe.
Trương Hải Long nhìn qua kính chiếu hậu thì phát hiện Vũ Hoàng Minh đang đưa tay lau nước mắt.
Trong lòng anh ta run lên, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn cậu Minh rơi nước mắt.
Nhớ năm đó cậu Minh lẻ loi một mình xông vào doanh trại của kẻ thù lấy đầu sĩ quan cấp tướng của kẻ thù.
Cả người anh đẫm máu có vừa đúng ba mươi chín vết thương nhưng lại không hề phát ra tiếng kêu nào.
Nhưng bây giờ…
“Cậu Minh, cậu…không sao chứ.”
Trương Hải Long theo bản năng hỏi.
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi để bình ổn tâm trạng của mình.
“Không được phép nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài.”
Trương Hải Long nặng nề gật đầu: “Vậy bây giờ chúng ta trở về chiến khu hay là…”
Vũ Hoàng Minh nhắm mắt lại ngả người về vị trí cũ.
“Tới bệnh viện của chiến khu trước.”
Ở trên một chiếc xe khác Tô Thanh Trúc hồn bay phách lạc ngồi ở phía sau, hai mắt khóc đến nỗi sưng đỏ.
Cô không biết bản thân phải giải thích như thế nào.
Tại sao, tại sao Vũ Hoàng Minh lại không cho cô cơ hội để giải thích chứ?
Sắc mặt Trịnh Hoài Lâm ngưng trọng ngồi ð phía trước lái xe.
Cậu ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng cậu ta lại hiểu rất rõ ràng cô Trúc và cậu Minh cãi nhau.
Khi cậu ta trông thấy cậu Minh từ trong khách sạn đi ra, loại vẻ mặt đó tuyệt đối là vẻ mặt mà từ trước đến nay cậu ta chưa từng nhìn thấy.
Hơn mười phút sau.
Rốt cuộc cũng về tới biệt thự.
Tô Thanh Trúc vừa đi vào trong sân thì trong nháy mắt trái tim cảm thấy tan nát.
Dâu Tây với đôi mắt khóc đến sưng đỏ cô độc ngồi ở trên cầu thang trước cửa.
Khi nhìn thấy Tô Thanh Trúc đi vào sân thì Dâu Tây không nhịn được khóc ra tiếng.
“Mẹ.”
Cô bé chạy chậm tới nhào vào trong lòng Tô Thanh Trúc.
Tô Thanh Trúc cũng không kìm chế được nước mắt, cô ngồi xổm ð trên mặt đất ôm Dâu Tây khóc lóc thảm thiết.
Trịnh Hoài Lâm nhìn thấy cảnh này cũng không biết phải nói như thế nào nên chỉ có thể đứng im tại chỗ.
“Mẹ, ba không cần Dâu Tây nữa, ba đi rồi, ba không cần Dâu Tây nữa, Dâu Tây cảm thấy thật đau khổ.”
Dâu Tây ôm thật chặt Tô Thanh Trúc, nước mắt thấm ướt vạt áo của cô.
Tô Thanh Trúc vừa khóc vừa an ủi Dâu Tây: “Dâu Tây ngoan, ba…ba có việc cần phải làm, ba phải đi đánh người xấu, Dâu Tây nghe lời không khóc nữa nhé.”
Thế nhưng càng như vậy, Tô Thanh Trúc lại càng khóc lại càng đau lòng.
Tất cả đều là lỗi của ông nội!
Nếu như ông nội không đưa hợp đồng cho Tô Thanh Mai thì cô cũng sẽ không bị Vũ Hoàng Minh hiểu lầm lại càng sẽ không có chuyện không nghe cô giải thích.
Trong lòng của cô bắt đầu căm hận nhà họ Tô và tất cả mọi người ở trong nhà họ Tô!
Bình luận facebook