Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79: Chờ ba về Mặt trời lặn về phía tây
Trong phòng ăn của biệt thự.
Tô Thanh Trúc nhìn một bàn thức ăn phong phú nhưng không có một chút khẩu vị.
Vừa rồi quá mệt mỏi, đã hôn mê tới mấy phút.
Cũng may Dâu Tây rót cho cô một ly nước, lúc này mới khôi phục một chút sức lực.
Dâu Tây ngồi bên cạnh cô, cũng không động đũa.
Trước kia đều là ba người.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại mẹ con hai người.
Người đàn ông trong cuộc đời của họ lại không có ở đây.
“Mẹ ơi, sao ba còn chưa về, con đói quá.”
Dâu Tây nhìn một bàn đồ ăn, có chút không nhịn được.
Cô bé chỉ là một đứa trẻ, không suy nghĩ nhiều như vậy.
Đói thì ăn, mệt thì nằm ngủ.
Không có nhiều sầu lo như vậy.
“Ăn đi, không sao đâu, ba về vẫn có cơm ăn mà.”
Tô Thanh Trúc cười miễn cưỡng, đưa tay xoa đầu Dâu Tây một cái.
Thế nhưng Dâu Tây lại mạnh mẽ lắc đầu.
“Không, con muốn đới ba cơ.”
Vừa dứt lời, một tiếng xe từ cửa truyền tới.
Mắt Dâu Tây sáng ngời, sau đó lập tức nhảy xuống ghế, chạy về phía cửa.
Cô bé cho rằng ba đã về.
Nhưng chạy tới cửa lại phát hiện là xe nhà kế bên.
Lập tức, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Mơ hồ đã có nước mắt dâng lên.
“Ba ơi, sao ba còn chưa về.”
Miệng của cô bé nỉ non, cúi đầu.
Đột nhiên, một bóng người cao lớn đứng ở trước mặt cô bé.
Dưới ánh nắng chiều, bóng người cao lớn che cơ thể nhỏ nhắn của cô bé.
Dâu Tây theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Vẻ mặt lập tức vui vẻ trở lại: “Ba ơi.”
Cô bé giang hai tai ra, chờ Vũ Hoàng Minh bế lên.
Vũ Hoàng Minh mỉm cười, đưa tay bế cô bé.
“Dâu Tây ngoan lắm.”
Đưa tay xoa đầu của cô bé, nhẹ nhàng gập lại, vài cọng tóc rơi xuống trong tay anh.
Anh bỏ vào trong túi một cách bí mật.
“Ba ơi, sao bây gið ba mới về? Con và mẹ đợi ba lâu rồi, con đã đói meo rồi.”
Dâu Tây đưa tay sờ bụng, chu cái miệng nhỏ.
“Đi ăn thôi.”
Bế Dâu Tây vào phòng ăn, Tô Thanh Trúc đứng trước ghế, viền mắt đỏ bừng.
Cô không ngờ, Vũ Hoàng Minh trở về.
“Hoàng Minh…”
Cô muốn nói gì đó nhưng bị ngắt lời.
“Ăn cơm đi.”
Giọng nói rất bình tĩnh, cũng không mang một chút tình cảm.
Trong lòng Tô Thanh Trúc đau đớn một trận, không gì miêu tả được.
Cô cầm chén lên bới cơm cho Dâu Tây và anh.
Ăn xong cơm tối, Dâu Tây quấn lấy Vũ Hoàng Minh, đòi anh chơi với cô bé.
Vũ Hoàng Minh cũng vui vẻ ngồi chơi với Dâu Tây, còn Tô Thanh Trúc lằng lặng ð bên cạnh nhìn.
Cô có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với Vũ Hoàng Minh.
Nhưng hiện tại Dâu Tây còn chưa ngủ.
Cô bé còn nhỏ, có một số việc cô bé chưa nên biết.
Cuối cùng, lúc trời về khuya, Dâu Tây cũng mệt.
Tô Thanh Trúc tắm cho cô bé xong, liền bế bé vào phòng ngủ.
Vũ Hoàng Minh ngồi ở trên ghế sô pha, hút thuốc.
Mãi cho đến khi Tô Thanh Trúc nhẹ nhàng đóng cửa phòng Dâu Tây lại, trở lại phòng khách.
“Dâu Tây ngủ rồi?”
Giọng nói Vũ Hoàng Minh thờ ø, thậm chí cũng không thèm nhìn Tô Thanh Trúc một cái.
“Ừm, ngủ rồi.”
Sau khi nghe lời này, anh liền đứng dậy khỏi sô pha rời đi.
“Anh đi trước.”
Nói xong liền rời khỏi.
Nhưng Tô Thanh Trúc lại tiến lên, nắm tay anh lại.
Tô Thanh Trúc nhìn một bàn thức ăn phong phú nhưng không có một chút khẩu vị.
Vừa rồi quá mệt mỏi, đã hôn mê tới mấy phút.
Cũng may Dâu Tây rót cho cô một ly nước, lúc này mới khôi phục một chút sức lực.
Dâu Tây ngồi bên cạnh cô, cũng không động đũa.
Trước kia đều là ba người.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại mẹ con hai người.
Người đàn ông trong cuộc đời của họ lại không có ở đây.
“Mẹ ơi, sao ba còn chưa về, con đói quá.”
Dâu Tây nhìn một bàn đồ ăn, có chút không nhịn được.
Cô bé chỉ là một đứa trẻ, không suy nghĩ nhiều như vậy.
Đói thì ăn, mệt thì nằm ngủ.
Không có nhiều sầu lo như vậy.
“Ăn đi, không sao đâu, ba về vẫn có cơm ăn mà.”
Tô Thanh Trúc cười miễn cưỡng, đưa tay xoa đầu Dâu Tây một cái.
Thế nhưng Dâu Tây lại mạnh mẽ lắc đầu.
“Không, con muốn đới ba cơ.”
Vừa dứt lời, một tiếng xe từ cửa truyền tới.
Mắt Dâu Tây sáng ngời, sau đó lập tức nhảy xuống ghế, chạy về phía cửa.
Cô bé cho rằng ba đã về.
Nhưng chạy tới cửa lại phát hiện là xe nhà kế bên.
Lập tức, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Mơ hồ đã có nước mắt dâng lên.
“Ba ơi, sao ba còn chưa về.”
Miệng của cô bé nỉ non, cúi đầu.
Đột nhiên, một bóng người cao lớn đứng ở trước mặt cô bé.
Dưới ánh nắng chiều, bóng người cao lớn che cơ thể nhỏ nhắn của cô bé.
Dâu Tây theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Vẻ mặt lập tức vui vẻ trở lại: “Ba ơi.”
Cô bé giang hai tai ra, chờ Vũ Hoàng Minh bế lên.
Vũ Hoàng Minh mỉm cười, đưa tay bế cô bé.
“Dâu Tây ngoan lắm.”
Đưa tay xoa đầu của cô bé, nhẹ nhàng gập lại, vài cọng tóc rơi xuống trong tay anh.
Anh bỏ vào trong túi một cách bí mật.
“Ba ơi, sao bây gið ba mới về? Con và mẹ đợi ba lâu rồi, con đã đói meo rồi.”
Dâu Tây đưa tay sờ bụng, chu cái miệng nhỏ.
“Đi ăn thôi.”
Bế Dâu Tây vào phòng ăn, Tô Thanh Trúc đứng trước ghế, viền mắt đỏ bừng.
Cô không ngờ, Vũ Hoàng Minh trở về.
“Hoàng Minh…”
Cô muốn nói gì đó nhưng bị ngắt lời.
“Ăn cơm đi.”
Giọng nói rất bình tĩnh, cũng không mang một chút tình cảm.
Trong lòng Tô Thanh Trúc đau đớn một trận, không gì miêu tả được.
Cô cầm chén lên bới cơm cho Dâu Tây và anh.
Ăn xong cơm tối, Dâu Tây quấn lấy Vũ Hoàng Minh, đòi anh chơi với cô bé.
Vũ Hoàng Minh cũng vui vẻ ngồi chơi với Dâu Tây, còn Tô Thanh Trúc lằng lặng ð bên cạnh nhìn.
Cô có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với Vũ Hoàng Minh.
Nhưng hiện tại Dâu Tây còn chưa ngủ.
Cô bé còn nhỏ, có một số việc cô bé chưa nên biết.
Cuối cùng, lúc trời về khuya, Dâu Tây cũng mệt.
Tô Thanh Trúc tắm cho cô bé xong, liền bế bé vào phòng ngủ.
Vũ Hoàng Minh ngồi ở trên ghế sô pha, hút thuốc.
Mãi cho đến khi Tô Thanh Trúc nhẹ nhàng đóng cửa phòng Dâu Tây lại, trở lại phòng khách.
“Dâu Tây ngủ rồi?”
Giọng nói Vũ Hoàng Minh thờ ø, thậm chí cũng không thèm nhìn Tô Thanh Trúc một cái.
“Ừm, ngủ rồi.”
Sau khi nghe lời này, anh liền đứng dậy khỏi sô pha rời đi.
“Anh đi trước.”
Nói xong liền rời khỏi.
Nhưng Tô Thanh Trúc lại tiến lên, nắm tay anh lại.
Bình luận facebook