Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2103-2107
Chương 2103
Hơn nữa, Tần Vũ Phong thực sự chưa bao giờ trách Diệp Kính Dương.
Tần Vũ Phong có thể thấy, hành động của Diệp Kính Dương vừa rồi hoàn toàn là vì muốn tốt cho chị gái mình.
Nếu không phải là Tần Vũ Phong, mà là người thừa nước đục thả câu chạy tới Long Môn tổng tiền, có lẽ sẽ bị
Diệp Kính Dương dạy cho một bài.
Tần Vũ Phong hờ hững gật đầu, tiếp nhận lời xin lỗi của Diệp Kính Dương.
“Được rồi.”
Tần Vũ Phong phun ra hai chữ, Diệp Kính Dương thu hồi lại ánh mắt, nhìn về phía đấu trường. Bộ dạng của Diệp Thanh Đình có vẻ hơi chấn động.
Rõ ràng là có chút mệt mỏi.
Suy cho cùng, cô ta đã chiến đấu 4 trận liên tiếp rồi.
Vẫn là đối thủ ngang sức ngang tài với mình, cho dù đổi người đi chăng nữa, giả dụ là Tần Vũ Phong, cũng cảm thấy rất mệt.
Đương nhiên, tỉnh đến bây giờ, trên đời còn có ai ngang sức ngang tài đầu với Tần Vũ Phong chứ?
Nhưng đây là Diệp Thanh Đình, chứ không phải là Tần
Vũ Phong.
Bốn trận chiến đấu liên tiếp đầy mạnh mẽ.
Diệp Thanh Đình mệt mỏi vô cùng, ngồi phệt xuống mặt đất, không còn quan tâm tới phong thái của tiểu thư khuê các.
Nhưng cũng không có ai quan tâm đến điều đó.
Bời vì màn trình diễn vừa rồi của Diệp Thanh Đình quá tuyệt vời, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.
Lấy tiêu chuẩn người phụ nữ truyền thống ra để định nghĩa Diệp Thanh Đình, quả thực là có chút hoang đường.
Đột nhiên, mọi người của Thiên Môn đều im lặng, không một ai nói điều gì. Bất kể là ai, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Thanh Đình có thể giành chiến thắng được.
Biểu hiện của Diệp Thanh Đình thật sự khiến cho người ta ngỡ ngàng.
Đặc biệt là vừa rồi, cô ta đã chặn được toàn bộ đòn đánh của Kiều Trí Dụng chỉ với một cú đỡ. Nếu biết là Tần Vũ Phong ra tay, có lẽ bọn họ sẽ càng thêm kinh ngạc.
Thế nhưng bọn họ không hề biết.
Mọi người chỉ biết là Diệp Thanh Đình đã chặn được đòn tấn công của Kiều Trí Dụng.
Kiều Trí Dụng đi về phía bên cạnh Triệu Hào, vẻ mặt xấu hổ. Anh ta cũng không thể ngờ rằng, mình lại bị Diệp
Thanh Đình đánh đến mức thảm hại như vậy.
Sau đó, dưới kỹ thuật điêu luyện của Diệp Thanh Đình, anh ta không còn chút năng lực nào để chống trả nữa. Về điểm này từ lâu đã vượt xa ngoài sức tưởng tượng của Kiều Trí Dụng.
Trước đây, Kiều Trí Dụng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thua cuộc một cách thảm hại như vậy. Anh ta còn không biết rằng…
Thiếu chủ sẽ trừng phạt anh ta thế nào đây.
Kiều Trí Dụng quỳ xuống trước mặt Triệu Hào, trong lòng đầy ắp nỗi sợ hãi.
Chương 2104
“Thiếu chủ, tôi thua rồi.”
Triệu Hào còn không thèm liếc nhìn Kiều Trí Dụng một cái, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đá bay anh ta.
Ầm ầm!
Kiều Trí Dụng ngay lập tức nôn ra máu, máu tràn vào các khe răng, anh ta ngã sang một bên.
“Tên phế vật vô dụng.
Sắc mặt Triệu Hào lúc này cực kỳ khó coi.
Đen như đáy nồi.
Bốn trận đấu.
Thua liên tiếp cả 4 trận.
Những người này rốt cuộc nghĩ gì thế hả? Sao lại có thể thua một cô gái nhỏ nhắn Diệp Thanh Đình chứ?
Thật không thể tin được!
Thiên Môn lẽ nào lại nuôi phải một lũ không ra gì, đường đường là Bát Tưởng Thiên Môn mà cũng chỉ như thế thôi!
Đều thất bại dưới tay Diệp Thanh Đình!
Thế nhưng nếu như đấu đơn lẻ thì Triệu Hào cũng sẽ không nói gì, tuy nhiên đây lại là đấu luận phiên!
Từng người từng người lên đấu!
Trước mặt có đến 3 người, lẽ nào đến cả thực lực của Diệp Thanh Đình không hề bị hao tổn sao?
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Hào không khỏi thở dài. Không. Không thể như thế được.
Hôm nay, tuyệt đối không thể để Diệp Thanh Đình thắng được!
Nếu như Diệp Thanh Đình thắng rồi, còn chưa nói đến kế hoạch được Triệu Hào xây dựng một cách cẩn thận đã thất bại.
Mà lần sau nếu có cơ hội như vậy thì không biết phải đợi đến bao giờ nữa.
Chuyện quan trọng nhất là mặt mũi của Thiên Môn biết để đi đâu?
Hơn nữa anh ta vừa mới nhất thời phẫn nộ đã giết chết một Bát Tướng Thiên Môn rồi!
Mặc dù địa vị của Địch Kiệt không quá cao, bố của anh ta cũng luôn muốn đuổi anh ta ra ngoài.
Tuy nhiên dù có nói thế nào đi nữa, cũng vẫn là một trong Bát Tướng Thiên Môn!
Cho dù bố có không xem trọng cũng không phải anh ta có thể tùy ý xử lý.
Vốn dĩ, Triệu Hào nghĩ hôm nay có thể dễ dàng thu phục được Diệp Thanh Đình. Đến lúc đó, anh ta sẽ khiến người nắm quyền Long
Môn trở thành người phụ nữ của mình, bố của anh ta nhất định sẽ không đả động đến chuyện của Bát Tướng Thiên Môn nữa!
Thế nhưng ai ngờ rằng.
Ai ngờ rằng đến bây giờ, Diệp Thanh Đình vẫn còn đứng trên võ đài cơ chứ.
Hơn nữa còn không hề có ý định xuống vĩ đài. Làm sao Triệu Hào có thể chấp nhận kết quả như vậy cơ chứ?
Triệu Hào dường như không thở ra hơi, nhất thời chỉ cảm thấy những thuộc hạ Thiên Môn này…
Toàn bộ đều là phế vật mất công nuôi dưỡng!
Bát Tướng Thiên Môn, 4 người trong đó lại liên tiếp thua 1 cô gái!
Chương 2105
Làm sao Triệu Hào có thể chấp nhận kết quả như vậy cơ chứ?
Chân tay Triệu Hào run rầy: “Người đâu!”
“Thiếu chủ” Lúc này, trong Bát Tướng Thiên Môn có một người chủ động đứng lên. Ngay cả những người khác trong Thiên Môn cũng cực kỳ kinh ngạc “Lúc này còn dám chủ động đứng lên, lẽ nào không sợ chọc giận thiếu chủ hay sao?”
“Chẳng lẽ anh ta tự tin có thể đánh bại Diệp Thanh Đình?”
“Chậc chậc, lúc này là lúc nào rồi mà còn dám đứng lên…”
“Việc này khiến cho đám người Kiều Trí Dụng khá xấu hổ đây!”
“Ai nói không phải chứ…À phải rồi, vừa nãy là vị tướng nào nói thế?” Vào đúng lúc này, một người bước ra từ bóng tối.
Diệp Kính Dương không khỏi mở to mắt khi thấy người kia.
Lâm Ngọc.
Tần Vũ Phong cũng vô thức hỏi Diệp Kính Dương: “Người đó là ai?”
Diệp Kính Dương nuốt nước bọt.
“Người đó là Lâm Ngọc, một trong số Bát Tướng Thiên Môn. Anh ta cũng giống anh, cảm giác anh ta tồn tại rất thấp. Trước đây anh đã từng nhìn thấy anh ta chưa?”
Tần Vũ Phong trợn tròn mắt.
Trong lòng anh thầm nói “Gì mà giống tôi chứ, tôi là cố ý làm thế, chỉ một lần này thôi, hiểu không?
Vì hai chị em nhà cậu, tôi đây là lần đầu tiên phải gánh một cô gái đấy.
Thế nhưng cảm giác tồn tại của Lâm Ngọc thật sự rất thấp.
Trước đây Tần Vũ Phong đã tính toán rồi, quả nhiên Bát Tướng Thiên Môn là 8 người.
Thế nhưng.
Thế nhưng từ trước tới nay quả thực có rất ít người có thể chú ý tới.
Cái tên Lâm Ngọc này thật sự là vừa rồi anh mới phát hiện ra.
“Chưa từng gặp.” Tần Vũ Phong lắc đầu: “Lai lịch của anh ta thế nào?”
Diệp Kính Dương lại nuốt nước miếng: “Cái tên Lâm Ngọc này, sử dụng vũ khí ẩn thân rất tốt, chính xác mà nói đó là sát thủ của Thiên Môn”
“Thực lực của anh ta ngang bằng với chị tôi, thế nhưng động thái tấn công của anh ta rất khác lạ. Thật đó. Tôi không biết anh ta sẽ đột nhiên xuất hiện từ đâu, cũng không thể biết anh ta sẽ dùng vũ khí gì. Dù sao thì anh ta cũng là một người rất khó lường.”
Tần Vũ Phong trầm ngâm gật đầu.
“Giỏi về sử dụng vũ khí ẩn à… Chuyện này thì dễ xử lý thôi.
Người này nếu như gây ra một mối đe doạ chết người cho Diệp Thanh Đình, thì quá dễ để anh giúp đỡ cô ta. Chẳng qua chỉ là vũ khí ẩn thôi mà, chỉ cần dùng nội lực đánh bay anh ta là được.
Diệp Kính Dương lo lắng nói: “Anh đừng coi thường người này!”
“Mặc dù tên khốn này chỉ là sát thủ, bình thường không thể nhìn thấy, thế nhưng chiêu thức tấn công của anh ta khó có thể đề phòng, không biết có bao nhiêu người đã bị anh ta giết đầu.
“Anh ta từng tự tay ám sát cả một khu cải tạo cấp B đó!”
“Người của khu cải tạo cấp B, anh có biết nghĩa là gì không? Nó gần như tương đương với người cải tạo toàn thân, rất ít điểm yếu!”
“Có rất ít điểm yếu có thể dẫn đến chết người!” Tần Vũ Phong trầm ngâm.
Chương 2106
“Tôi biết rồi”
Diệp Kính Dương run rẩy thở ra, nhìn chằm chằm vào Lâm Ngọc trên khán đài, không dám chớp mắt.
“Thiếu chủ, tiếp theo xin hãy để tôi ra sân”
Thái độ của Lâm Ngọc hết sức cung kính, khi Triệu Hào nhìn thấy Lâm Ngọc, sắc mặt của anh ta cũng dịu đi vài phần.
“Được. Tiếp theo sẽ để cho anh đấu với Diệp Thanh Đình.
Lâm Ngọc gật đầu, anh ta vừa định lên võ đài, Triệu Hào lại nói thêm một câu.
“Đừng để tôi thất vọng lần nữa.
“Rõ, thưa thiếu chủ.”
Thái độ của Lâm Ngọc vẫn hết sức cung kính anh ta quay người về phía Triệu Hào, cúi đầu trả lời. Triệu Hào “ừ” một tiếng, ra hiệu cho Lâm Ngọc bước về phía trước.
Tuy nhiên, Diệp Thanh Đình lúc này đã kiệt sức rồi.
Bây giờ sức của cô ta chỉ vừa đủ để chống chọi bản thân không bị ngã.
Khi nhìn thấy Lâm Ngọc lên võ đài, trong lòng Diệp Thanh Đình có chút nghẹn ngào.
Những thứ Diệp Kính Dương biết, Diệp Thanh Đình cũng đều biết cả, chỉ có biết chi tiết hơn chứ không hề ít hơn Diệp Kính Dương.
Bản lĩnh của Lâm Ngọc, Diệp Thanh Đình hiểu rất rõ, cô ta không khỏi nhíu mày lại.
Đây sẽ là một vai diễn khó nhân hơn so với thi đấu với bốn người trước đó.
Nói thật lòng, nếu như có thể, Diệp Thanh Đình hoàn toàn không muốn đấu với Lâm Ngọc.
Thế nhưng không còn cách nào khác cả.
Bây giờ, Lâm Ngọc đã bước lên sàn đấu.
Dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay sẽ phải có một trận chiến giữa Diệp Thanh Đình và Lâm Ngọc.
Diệp Thanh Đình hít một hơi thật sâu, bày ra một tư thế dốc toàn lực, nhìn về phía Lâm Ngọc.
Phong thái của Lâm Ngọc không hề vội vàng, cũng không quá chậm chạp. Nhìn anh ta không có vẻ gì là căng thẳng do đấu với Diệp Thanh Đình – người đã chiến thắng bốn trận liên tiếp.
Anh ta rất chậm chãi, gọn gàng nắm chắc lấy nắm đấm của Diệp Thanh Đình.
“Cô Diệp, đắc tội rồi.”
Diệp Thanh Đình mím chặt môi, không nói lời nào, chỉ lắc lắc cây roi dài trong tay, ra hiệu cho Lâm Ngọc có thể bắt đầu chiến đấu rồi.
Với tình hình hiện tại, Diệp Thanh Đình cảm thấy nói thêm một câu cũng phí sức.
Thành thật mà nói, Diệp Thanh Đình đã cố gắng hết sức để giữ lại thể lực và nội lực của mình trước khi trận chiến bắt đầu.
Không phải vì bất cứ điều gì khác.
Đó là bởi vì sợ hãi thực lực của Lâm Ngọc.
Diệp Thanh Đình không nói thực lực của người này đáng sợ như thế nào.
Điều quan trọng nhất là số lượng các lần tấn công của người này là không thể đoán trước.
Nếu chỉ đơn thuần dùng năng lực thường mà đấu, e rằng khó mà thắng được.
Phải sử dụng nội lực.
Diệp Thanh Đình không khỏi có chút mừng thầm. Tình trạng của bản thân cô ta tồi tệ hơn nhiều so với những gì cô ta tưởng tượng.
Chương 2107
May mắn thay, bây giờ cô ta đấu với Lâm Ngọc.
Cô ta vẫn còn thừa năng lượng để phòng thủ và tấn công.
Nếu đấu với Lâm Ngọc muộn hơn chút nữa, e rằng bản thân cô ta sẽ không có một chút cơ hội chiến thắng nào. Nếu không có sự duy trì của nội lực, Diệp Thanh Đình hoàn toàn không có tự tin chiến đấu với Lâm Ngọc.
Hơn nữa, Diệp Thanh Đình tự hào về số lượng các lần tấn công, đó là dựa vào sức mạnh mà giành lấy chiến thắng.
Nhưng đối mặt với Lâm Ngọc, một người không hề gần gũi trong tấn công tầm xa, cô ta hoàn toàn không có chút lợi thế nào.
Diệp Thanh Đình hít vào một hơi sâu.
Lâm Ngọc ở trước mặt làm cho Diệp Thanh Đình cảm thấy được sợ hãi.
Diệp Thanh Đình vốn dĩ chưa bao giờ là một người cực kỳ dũng cảm, nhưng niềm tin không chấp nhận thất bại đã giúp cô ta có được ngày hôm nay.
Vì vậy, sợ hãi khiến Diệp Thanh Đình run lên một chút, hiện tại càng làm cho Diệp Thanh Đình kích động.
Giữa một đôi mắt đẹp, một chút tinh thần chiến đấu bùng cháy.
Lâm Ngọc không nói lời nào, anh ta lùi mấy bước, liền biến mất ở trong bóng tối trước mặt mọi người. Diệp Thanh Đình kinh ngạc.
Tần Vũ Phong cũng rất kinh ngạc. Anh ta chỉ có thể giảm cảm giác tồn tại của bản thân mình.
Nhưng Lâm Ngọc, trực tiếp vô hình rồi!
Anh ta đã làm nó như thế nào?
Ngay cả Tần Vũ Phong cũng rất tò mò. Có vẻ như phương pháp cố gắng thử một lần, cũng không tốt bằng những người khác chuyên về nó.
Tần Vũ Phong chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng vàng nhàn nhạt.
Lần này, Lâm Ngọc xuất hiện. Tần Vũ Phong chợt nhận ra.
Hóa ra phúc khí toàn thân dùng nội lực, sau đó nội lực ngụy trang, biến đổi hình dạng ánh sáng, phủ một tầng tối lên trên toàn thân.
Bằng cách này, cả người đã biến mất.
“Diệp Thanh Đình.
Đôi môi Tần Vũ Phong mấp máy, nội lực chính xác bao lấy giọng nói của anh, lọt vào tai Diệp Thanh Đình. Diệp Thanh Phàm giật mình, sau đó rất nhanh chóng tỉnh táo lại.
Trận chiến với Lâm Ngọc nhất định không phải thứ mà khiến Diệp Thanh Đình có thể đơ ra được.
Diệp Thanh Đình giật mình, rời đi nơi vừa mới đứng, vài con dao găm cắm vào chỗ cũ. Diệp Thanh Phàm gật đầu hướng Tần Vũ Phong, đặc biệt còn chưa nhìn kỹ mặt Tần Vũ Phong. Bắt đầu nhấp nháy một lần nữa để tránh sự tấn công của Lâm Ngọc.
Trong lòng Diệp Thanh Đình cảm thấy lo lắng. Lâm Ngọc ở đâu?
Lâm Ngọc muốn làm gì?
Cô ta hoàn toàn không tìm thấy Lâm Ngọc, làm sao bắt đầu trận chiến đấy!
Diệp Thanh Đình cắn môi, chỉ không để ý một chút, một con dao găm của Lâm Ngọc hướng về Diệp Thanh Đình bay tới, để lại trên khuôn mặt trắng bệch của cô ta.
Giọng nói của Tần Vũ Phong lại truyền đến.
“Đừng lo lắng, đó chỉ là một thuật bịt mắt đơn giản”
“Dùng nội lực cùng với nhãn lực, liền có thể tìm được hình dáng của anh ta!”
Đồng tử của Diệp Thanh Đình đột nhiên co rút lại.
Truyền lực bên trong.
Hơn nữa, Tần Vũ Phong thực sự chưa bao giờ trách Diệp Kính Dương.
Tần Vũ Phong có thể thấy, hành động của Diệp Kính Dương vừa rồi hoàn toàn là vì muốn tốt cho chị gái mình.
Nếu không phải là Tần Vũ Phong, mà là người thừa nước đục thả câu chạy tới Long Môn tổng tiền, có lẽ sẽ bị
Diệp Kính Dương dạy cho một bài.
Tần Vũ Phong hờ hững gật đầu, tiếp nhận lời xin lỗi của Diệp Kính Dương.
“Được rồi.”
Tần Vũ Phong phun ra hai chữ, Diệp Kính Dương thu hồi lại ánh mắt, nhìn về phía đấu trường. Bộ dạng của Diệp Thanh Đình có vẻ hơi chấn động.
Rõ ràng là có chút mệt mỏi.
Suy cho cùng, cô ta đã chiến đấu 4 trận liên tiếp rồi.
Vẫn là đối thủ ngang sức ngang tài với mình, cho dù đổi người đi chăng nữa, giả dụ là Tần Vũ Phong, cũng cảm thấy rất mệt.
Đương nhiên, tỉnh đến bây giờ, trên đời còn có ai ngang sức ngang tài đầu với Tần Vũ Phong chứ?
Nhưng đây là Diệp Thanh Đình, chứ không phải là Tần
Vũ Phong.
Bốn trận chiến đấu liên tiếp đầy mạnh mẽ.
Diệp Thanh Đình mệt mỏi vô cùng, ngồi phệt xuống mặt đất, không còn quan tâm tới phong thái của tiểu thư khuê các.
Nhưng cũng không có ai quan tâm đến điều đó.
Bời vì màn trình diễn vừa rồi của Diệp Thanh Đình quá tuyệt vời, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.
Lấy tiêu chuẩn người phụ nữ truyền thống ra để định nghĩa Diệp Thanh Đình, quả thực là có chút hoang đường.
Đột nhiên, mọi người của Thiên Môn đều im lặng, không một ai nói điều gì. Bất kể là ai, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Thanh Đình có thể giành chiến thắng được.
Biểu hiện của Diệp Thanh Đình thật sự khiến cho người ta ngỡ ngàng.
Đặc biệt là vừa rồi, cô ta đã chặn được toàn bộ đòn đánh của Kiều Trí Dụng chỉ với một cú đỡ. Nếu biết là Tần Vũ Phong ra tay, có lẽ bọn họ sẽ càng thêm kinh ngạc.
Thế nhưng bọn họ không hề biết.
Mọi người chỉ biết là Diệp Thanh Đình đã chặn được đòn tấn công của Kiều Trí Dụng.
Kiều Trí Dụng đi về phía bên cạnh Triệu Hào, vẻ mặt xấu hổ. Anh ta cũng không thể ngờ rằng, mình lại bị Diệp
Thanh Đình đánh đến mức thảm hại như vậy.
Sau đó, dưới kỹ thuật điêu luyện của Diệp Thanh Đình, anh ta không còn chút năng lực nào để chống trả nữa. Về điểm này từ lâu đã vượt xa ngoài sức tưởng tượng của Kiều Trí Dụng.
Trước đây, Kiều Trí Dụng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thua cuộc một cách thảm hại như vậy. Anh ta còn không biết rằng…
Thiếu chủ sẽ trừng phạt anh ta thế nào đây.
Kiều Trí Dụng quỳ xuống trước mặt Triệu Hào, trong lòng đầy ắp nỗi sợ hãi.
Chương 2104
“Thiếu chủ, tôi thua rồi.”
Triệu Hào còn không thèm liếc nhìn Kiều Trí Dụng một cái, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đá bay anh ta.
Ầm ầm!
Kiều Trí Dụng ngay lập tức nôn ra máu, máu tràn vào các khe răng, anh ta ngã sang một bên.
“Tên phế vật vô dụng.
Sắc mặt Triệu Hào lúc này cực kỳ khó coi.
Đen như đáy nồi.
Bốn trận đấu.
Thua liên tiếp cả 4 trận.
Những người này rốt cuộc nghĩ gì thế hả? Sao lại có thể thua một cô gái nhỏ nhắn Diệp Thanh Đình chứ?
Thật không thể tin được!
Thiên Môn lẽ nào lại nuôi phải một lũ không ra gì, đường đường là Bát Tưởng Thiên Môn mà cũng chỉ như thế thôi!
Đều thất bại dưới tay Diệp Thanh Đình!
Thế nhưng nếu như đấu đơn lẻ thì Triệu Hào cũng sẽ không nói gì, tuy nhiên đây lại là đấu luận phiên!
Từng người từng người lên đấu!
Trước mặt có đến 3 người, lẽ nào đến cả thực lực của Diệp Thanh Đình không hề bị hao tổn sao?
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Hào không khỏi thở dài. Không. Không thể như thế được.
Hôm nay, tuyệt đối không thể để Diệp Thanh Đình thắng được!
Nếu như Diệp Thanh Đình thắng rồi, còn chưa nói đến kế hoạch được Triệu Hào xây dựng một cách cẩn thận đã thất bại.
Mà lần sau nếu có cơ hội như vậy thì không biết phải đợi đến bao giờ nữa.
Chuyện quan trọng nhất là mặt mũi của Thiên Môn biết để đi đâu?
Hơn nữa anh ta vừa mới nhất thời phẫn nộ đã giết chết một Bát Tướng Thiên Môn rồi!
Mặc dù địa vị của Địch Kiệt không quá cao, bố của anh ta cũng luôn muốn đuổi anh ta ra ngoài.
Tuy nhiên dù có nói thế nào đi nữa, cũng vẫn là một trong Bát Tướng Thiên Môn!
Cho dù bố có không xem trọng cũng không phải anh ta có thể tùy ý xử lý.
Vốn dĩ, Triệu Hào nghĩ hôm nay có thể dễ dàng thu phục được Diệp Thanh Đình. Đến lúc đó, anh ta sẽ khiến người nắm quyền Long
Môn trở thành người phụ nữ của mình, bố của anh ta nhất định sẽ không đả động đến chuyện của Bát Tướng Thiên Môn nữa!
Thế nhưng ai ngờ rằng.
Ai ngờ rằng đến bây giờ, Diệp Thanh Đình vẫn còn đứng trên võ đài cơ chứ.
Hơn nữa còn không hề có ý định xuống vĩ đài. Làm sao Triệu Hào có thể chấp nhận kết quả như vậy cơ chứ?
Triệu Hào dường như không thở ra hơi, nhất thời chỉ cảm thấy những thuộc hạ Thiên Môn này…
Toàn bộ đều là phế vật mất công nuôi dưỡng!
Bát Tướng Thiên Môn, 4 người trong đó lại liên tiếp thua 1 cô gái!
Chương 2105
Làm sao Triệu Hào có thể chấp nhận kết quả như vậy cơ chứ?
Chân tay Triệu Hào run rầy: “Người đâu!”
“Thiếu chủ” Lúc này, trong Bát Tướng Thiên Môn có một người chủ động đứng lên. Ngay cả những người khác trong Thiên Môn cũng cực kỳ kinh ngạc “Lúc này còn dám chủ động đứng lên, lẽ nào không sợ chọc giận thiếu chủ hay sao?”
“Chẳng lẽ anh ta tự tin có thể đánh bại Diệp Thanh Đình?”
“Chậc chậc, lúc này là lúc nào rồi mà còn dám đứng lên…”
“Việc này khiến cho đám người Kiều Trí Dụng khá xấu hổ đây!”
“Ai nói không phải chứ…À phải rồi, vừa nãy là vị tướng nào nói thế?” Vào đúng lúc này, một người bước ra từ bóng tối.
Diệp Kính Dương không khỏi mở to mắt khi thấy người kia.
Lâm Ngọc.
Tần Vũ Phong cũng vô thức hỏi Diệp Kính Dương: “Người đó là ai?”
Diệp Kính Dương nuốt nước bọt.
“Người đó là Lâm Ngọc, một trong số Bát Tướng Thiên Môn. Anh ta cũng giống anh, cảm giác anh ta tồn tại rất thấp. Trước đây anh đã từng nhìn thấy anh ta chưa?”
Tần Vũ Phong trợn tròn mắt.
Trong lòng anh thầm nói “Gì mà giống tôi chứ, tôi là cố ý làm thế, chỉ một lần này thôi, hiểu không?
Vì hai chị em nhà cậu, tôi đây là lần đầu tiên phải gánh một cô gái đấy.
Thế nhưng cảm giác tồn tại của Lâm Ngọc thật sự rất thấp.
Trước đây Tần Vũ Phong đã tính toán rồi, quả nhiên Bát Tướng Thiên Môn là 8 người.
Thế nhưng.
Thế nhưng từ trước tới nay quả thực có rất ít người có thể chú ý tới.
Cái tên Lâm Ngọc này thật sự là vừa rồi anh mới phát hiện ra.
“Chưa từng gặp.” Tần Vũ Phong lắc đầu: “Lai lịch của anh ta thế nào?”
Diệp Kính Dương lại nuốt nước miếng: “Cái tên Lâm Ngọc này, sử dụng vũ khí ẩn thân rất tốt, chính xác mà nói đó là sát thủ của Thiên Môn”
“Thực lực của anh ta ngang bằng với chị tôi, thế nhưng động thái tấn công của anh ta rất khác lạ. Thật đó. Tôi không biết anh ta sẽ đột nhiên xuất hiện từ đâu, cũng không thể biết anh ta sẽ dùng vũ khí gì. Dù sao thì anh ta cũng là một người rất khó lường.”
Tần Vũ Phong trầm ngâm gật đầu.
“Giỏi về sử dụng vũ khí ẩn à… Chuyện này thì dễ xử lý thôi.
Người này nếu như gây ra một mối đe doạ chết người cho Diệp Thanh Đình, thì quá dễ để anh giúp đỡ cô ta. Chẳng qua chỉ là vũ khí ẩn thôi mà, chỉ cần dùng nội lực đánh bay anh ta là được.
Diệp Kính Dương lo lắng nói: “Anh đừng coi thường người này!”
“Mặc dù tên khốn này chỉ là sát thủ, bình thường không thể nhìn thấy, thế nhưng chiêu thức tấn công của anh ta khó có thể đề phòng, không biết có bao nhiêu người đã bị anh ta giết đầu.
“Anh ta từng tự tay ám sát cả một khu cải tạo cấp B đó!”
“Người của khu cải tạo cấp B, anh có biết nghĩa là gì không? Nó gần như tương đương với người cải tạo toàn thân, rất ít điểm yếu!”
“Có rất ít điểm yếu có thể dẫn đến chết người!” Tần Vũ Phong trầm ngâm.
Chương 2106
“Tôi biết rồi”
Diệp Kính Dương run rẩy thở ra, nhìn chằm chằm vào Lâm Ngọc trên khán đài, không dám chớp mắt.
“Thiếu chủ, tiếp theo xin hãy để tôi ra sân”
Thái độ của Lâm Ngọc hết sức cung kính, khi Triệu Hào nhìn thấy Lâm Ngọc, sắc mặt của anh ta cũng dịu đi vài phần.
“Được. Tiếp theo sẽ để cho anh đấu với Diệp Thanh Đình.
Lâm Ngọc gật đầu, anh ta vừa định lên võ đài, Triệu Hào lại nói thêm một câu.
“Đừng để tôi thất vọng lần nữa.
“Rõ, thưa thiếu chủ.”
Thái độ của Lâm Ngọc vẫn hết sức cung kính anh ta quay người về phía Triệu Hào, cúi đầu trả lời. Triệu Hào “ừ” một tiếng, ra hiệu cho Lâm Ngọc bước về phía trước.
Tuy nhiên, Diệp Thanh Đình lúc này đã kiệt sức rồi.
Bây giờ sức của cô ta chỉ vừa đủ để chống chọi bản thân không bị ngã.
Khi nhìn thấy Lâm Ngọc lên võ đài, trong lòng Diệp Thanh Đình có chút nghẹn ngào.
Những thứ Diệp Kính Dương biết, Diệp Thanh Đình cũng đều biết cả, chỉ có biết chi tiết hơn chứ không hề ít hơn Diệp Kính Dương.
Bản lĩnh của Lâm Ngọc, Diệp Thanh Đình hiểu rất rõ, cô ta không khỏi nhíu mày lại.
Đây sẽ là một vai diễn khó nhân hơn so với thi đấu với bốn người trước đó.
Nói thật lòng, nếu như có thể, Diệp Thanh Đình hoàn toàn không muốn đấu với Lâm Ngọc.
Thế nhưng không còn cách nào khác cả.
Bây giờ, Lâm Ngọc đã bước lên sàn đấu.
Dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay sẽ phải có một trận chiến giữa Diệp Thanh Đình và Lâm Ngọc.
Diệp Thanh Đình hít một hơi thật sâu, bày ra một tư thế dốc toàn lực, nhìn về phía Lâm Ngọc.
Phong thái của Lâm Ngọc không hề vội vàng, cũng không quá chậm chạp. Nhìn anh ta không có vẻ gì là căng thẳng do đấu với Diệp Thanh Đình – người đã chiến thắng bốn trận liên tiếp.
Anh ta rất chậm chãi, gọn gàng nắm chắc lấy nắm đấm của Diệp Thanh Đình.
“Cô Diệp, đắc tội rồi.”
Diệp Thanh Đình mím chặt môi, không nói lời nào, chỉ lắc lắc cây roi dài trong tay, ra hiệu cho Lâm Ngọc có thể bắt đầu chiến đấu rồi.
Với tình hình hiện tại, Diệp Thanh Đình cảm thấy nói thêm một câu cũng phí sức.
Thành thật mà nói, Diệp Thanh Đình đã cố gắng hết sức để giữ lại thể lực và nội lực của mình trước khi trận chiến bắt đầu.
Không phải vì bất cứ điều gì khác.
Đó là bởi vì sợ hãi thực lực của Lâm Ngọc.
Diệp Thanh Đình không nói thực lực của người này đáng sợ như thế nào.
Điều quan trọng nhất là số lượng các lần tấn công của người này là không thể đoán trước.
Nếu chỉ đơn thuần dùng năng lực thường mà đấu, e rằng khó mà thắng được.
Phải sử dụng nội lực.
Diệp Thanh Đình không khỏi có chút mừng thầm. Tình trạng của bản thân cô ta tồi tệ hơn nhiều so với những gì cô ta tưởng tượng.
Chương 2107
May mắn thay, bây giờ cô ta đấu với Lâm Ngọc.
Cô ta vẫn còn thừa năng lượng để phòng thủ và tấn công.
Nếu đấu với Lâm Ngọc muộn hơn chút nữa, e rằng bản thân cô ta sẽ không có một chút cơ hội chiến thắng nào. Nếu không có sự duy trì của nội lực, Diệp Thanh Đình hoàn toàn không có tự tin chiến đấu với Lâm Ngọc.
Hơn nữa, Diệp Thanh Đình tự hào về số lượng các lần tấn công, đó là dựa vào sức mạnh mà giành lấy chiến thắng.
Nhưng đối mặt với Lâm Ngọc, một người không hề gần gũi trong tấn công tầm xa, cô ta hoàn toàn không có chút lợi thế nào.
Diệp Thanh Đình hít vào một hơi sâu.
Lâm Ngọc ở trước mặt làm cho Diệp Thanh Đình cảm thấy được sợ hãi.
Diệp Thanh Đình vốn dĩ chưa bao giờ là một người cực kỳ dũng cảm, nhưng niềm tin không chấp nhận thất bại đã giúp cô ta có được ngày hôm nay.
Vì vậy, sợ hãi khiến Diệp Thanh Đình run lên một chút, hiện tại càng làm cho Diệp Thanh Đình kích động.
Giữa một đôi mắt đẹp, một chút tinh thần chiến đấu bùng cháy.
Lâm Ngọc không nói lời nào, anh ta lùi mấy bước, liền biến mất ở trong bóng tối trước mặt mọi người. Diệp Thanh Đình kinh ngạc.
Tần Vũ Phong cũng rất kinh ngạc. Anh ta chỉ có thể giảm cảm giác tồn tại của bản thân mình.
Nhưng Lâm Ngọc, trực tiếp vô hình rồi!
Anh ta đã làm nó như thế nào?
Ngay cả Tần Vũ Phong cũng rất tò mò. Có vẻ như phương pháp cố gắng thử một lần, cũng không tốt bằng những người khác chuyên về nó.
Tần Vũ Phong chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng vàng nhàn nhạt.
Lần này, Lâm Ngọc xuất hiện. Tần Vũ Phong chợt nhận ra.
Hóa ra phúc khí toàn thân dùng nội lực, sau đó nội lực ngụy trang, biến đổi hình dạng ánh sáng, phủ một tầng tối lên trên toàn thân.
Bằng cách này, cả người đã biến mất.
“Diệp Thanh Đình.
Đôi môi Tần Vũ Phong mấp máy, nội lực chính xác bao lấy giọng nói của anh, lọt vào tai Diệp Thanh Đình. Diệp Thanh Phàm giật mình, sau đó rất nhanh chóng tỉnh táo lại.
Trận chiến với Lâm Ngọc nhất định không phải thứ mà khiến Diệp Thanh Đình có thể đơ ra được.
Diệp Thanh Đình giật mình, rời đi nơi vừa mới đứng, vài con dao găm cắm vào chỗ cũ. Diệp Thanh Phàm gật đầu hướng Tần Vũ Phong, đặc biệt còn chưa nhìn kỹ mặt Tần Vũ Phong. Bắt đầu nhấp nháy một lần nữa để tránh sự tấn công của Lâm Ngọc.
Trong lòng Diệp Thanh Đình cảm thấy lo lắng. Lâm Ngọc ở đâu?
Lâm Ngọc muốn làm gì?
Cô ta hoàn toàn không tìm thấy Lâm Ngọc, làm sao bắt đầu trận chiến đấy!
Diệp Thanh Đình cắn môi, chỉ không để ý một chút, một con dao găm của Lâm Ngọc hướng về Diệp Thanh Đình bay tới, để lại trên khuôn mặt trắng bệch của cô ta.
Giọng nói của Tần Vũ Phong lại truyền đến.
“Đừng lo lắng, đó chỉ là một thuật bịt mắt đơn giản”
“Dùng nội lực cùng với nhãn lực, liền có thể tìm được hình dáng của anh ta!”
Đồng tử của Diệp Thanh Đình đột nhiên co rút lại.
Truyền lực bên trong.
Bình luận facebook