Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 572
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 572: Bại lộ
“Là anh, Kiều Như!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Thiện Lâm thấp giọng giả theo giọng nói của Tân Vũ Phong đáp lại: “Anh không muốn đợi thêm nữa, anh không thể đợi đến lúc hai chúng ta kết hôn được, đêm nay, anh sẽ biển em trở thành người phụ nữ của anh!”
Chỉ là, tuy rằng dùng giọng nói của Tần Phong, nhưng giọng điệu lại vô cùng khẩn trương, nghe không có chút hảo cảm nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi Tân Vũ Phong nói chuyện cùng cô, luôn tạo nhã lễ độ, tuyệt đối sẽ không bao giờ nóng vội như vậy!
Lâm Kiều Như bị “Tân Vũ Phong” đánh úp bất ngờ mà sợ đến ngây người một lúc Nhưng có rất nhanh liền phục hồi tinh thần!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều Như cùng anh sống chung một thời gian lâu như vậy rồi, nhưng lúc này đây, cô cảm giác Tân Vũ Phong của hiện tại cùng anh của trước đây không giống nhau, kể cả coi như là tính tình thay đổi thì cũng không thể giải thích được sự hấp tấp kia!
Cô tự tin rằng mình vô cùng hiểu anh!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tần Vũ Phong” trước mặt này, tuy rằng có giọng nói giống hệt anh nhưng lại mang đến cho cô một cảm giác khác.
Bây giờ nghĩ kỳ lại, cho dù là cảm nhận chất quần áo hàng ngày, việc trên cổ áo anh phảng phất mùi khói hay tiếng bước chân phát ra đều như của người khác vậy Người này không phải Tân Vũ Phong Lâm Kiều Như vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cố dùng hết can đảm mà chất vấn: “Anh không phải Tần Vũ Phong! Anh là ai?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ây… Anh không phải là Tần Vũ Phong thì còn có thể là ai chứ?”
Nghe vậy trên khuôn mặt anh tuấn của Tần Thiên Lâm liền nở một nụ cười gớm ghiếc ghê tởm, trông vô cùng khủng bố.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta rất tự tin rằng Lâm Kiều Như, một người mù làm sao có thể nhận ra sự khác biệt giữa anh ta và Tần Vũ Phong được?
Cho dù không muốn thừa nhận đi chăng nữa thì hai người bọn họ cùng là anh em mà!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay cả y học cao cấp, xét nghiệm gen cũng đã công nhận bọn họ là anh em ruột!
Huống hồ giọng của bọn họ chỉ cần để ý một chút liền có thể bắt chước đến bảy mươi, tám mươi phần trăm, Lâm Kiều Như chắc chắn không thể nào nhận ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều Như nuốt nước bọt, nắm chặt góc giường co ro lại một góc: “Anh nói anh là Tần Vũ Phong, tôi hỏi anh, nơi chúng ta lần đầu tiên hôn nhau, là thủy cung hay vườn bách thú?”.
Điều này…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Thiên Lâm nhíu mày, do dự một chút, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Với xác suất 50%, cho dù sai một lần vẫn có thể lươn lẹo được.
“Vườn bách thú… Phải không?” Tân Thiên Lâm bất định nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Sai!”
Lâm Kiều Như lạnh lùng nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tân Thiên Lâm đột nhiên bừng tỉnh: “Ôi, đúng là đãng trí mà, ngay cả vậy cũng không nhớ nổi, thật đáng chết! Anh nhớ ra rồi, đáp án chính là thủy cung!”
Tần Thiên Lâm vừa nói vừa cố gắng hoàn thiện lời nói dối của mình: ” Thật ra anh cũng chỉ muốn trêu chọc em một chút thôi, xem em có nhớ hay không, thủy cung lãng mạn ấy, chúng ta trao cho nhau nụ hôn đầu.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều Như nghe những lời nói lãng mạn có cánh ấy nhưng không hề thấy cảm động, chỉ lạnh lùng nói: “Vẫn sai! Lần đầu tiên tôi và Tần Vũ Phong hôn nhau là trên đu quay khổng lồ ở công viên giải trí! Nếu như anh là Tần Vũ Phong, không lý nào lại không nhớ!”
“Nói đi, anh là ai tại sao muốn đóng giả Tân Vũ Phong?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều Như có thể nghĩ ra phương pháp kiểm chứng “Tần Vũ Phong giả” này.
Một phần là do sự nhạy bén của cô, hai chính là vì Tân Vũ Phong luôn cẩn thận quan tâm chăm sóc cô Lâm Kiều Như tin rằng một Tần Vũ Phong như vậy nhất định sẽ nhở nơi đầu tiên mà hai người hôn nhau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một chiều này trực tiếp phá vỡ được thủ đoạn ngụy trang của Tân Thiên Lâm!
Anh ta thấy sự tình bại lộ nên cũng không giấu nữa. Suy cho cùng việc duy trì giọng nói và thói quen của Tần Vũ Phong cũng khá tốn sức!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
------
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!
**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 572: Bại lộ
“Là anh, Kiều Như!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Thiện Lâm thấp giọng giả theo giọng nói của Tân Vũ Phong đáp lại: “Anh không muốn đợi thêm nữa, anh không thể đợi đến lúc hai chúng ta kết hôn được, đêm nay, anh sẽ biển em trở thành người phụ nữ của anh!”
Chỉ là, tuy rằng dùng giọng nói của Tần Phong, nhưng giọng điệu lại vô cùng khẩn trương, nghe không có chút hảo cảm nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi Tân Vũ Phong nói chuyện cùng cô, luôn tạo nhã lễ độ, tuyệt đối sẽ không bao giờ nóng vội như vậy!
Lâm Kiều Như bị “Tân Vũ Phong” đánh úp bất ngờ mà sợ đến ngây người một lúc Nhưng có rất nhanh liền phục hồi tinh thần!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều Như cùng anh sống chung một thời gian lâu như vậy rồi, nhưng lúc này đây, cô cảm giác Tân Vũ Phong của hiện tại cùng anh của trước đây không giống nhau, kể cả coi như là tính tình thay đổi thì cũng không thể giải thích được sự hấp tấp kia!
Cô tự tin rằng mình vô cùng hiểu anh!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tần Vũ Phong” trước mặt này, tuy rằng có giọng nói giống hệt anh nhưng lại mang đến cho cô một cảm giác khác.
Bây giờ nghĩ kỳ lại, cho dù là cảm nhận chất quần áo hàng ngày, việc trên cổ áo anh phảng phất mùi khói hay tiếng bước chân phát ra đều như của người khác vậy Người này không phải Tân Vũ Phong Lâm Kiều Như vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cố dùng hết can đảm mà chất vấn: “Anh không phải Tần Vũ Phong! Anh là ai?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ây… Anh không phải là Tần Vũ Phong thì còn có thể là ai chứ?”
Nghe vậy trên khuôn mặt anh tuấn của Tần Thiên Lâm liền nở một nụ cười gớm ghiếc ghê tởm, trông vô cùng khủng bố.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta rất tự tin rằng Lâm Kiều Như, một người mù làm sao có thể nhận ra sự khác biệt giữa anh ta và Tần Vũ Phong được?
Cho dù không muốn thừa nhận đi chăng nữa thì hai người bọn họ cùng là anh em mà!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay cả y học cao cấp, xét nghiệm gen cũng đã công nhận bọn họ là anh em ruột!
Huống hồ giọng của bọn họ chỉ cần để ý một chút liền có thể bắt chước đến bảy mươi, tám mươi phần trăm, Lâm Kiều Như chắc chắn không thể nào nhận ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều Như nuốt nước bọt, nắm chặt góc giường co ro lại một góc: “Anh nói anh là Tần Vũ Phong, tôi hỏi anh, nơi chúng ta lần đầu tiên hôn nhau, là thủy cung hay vườn bách thú?”.
Điều này…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Thiên Lâm nhíu mày, do dự một chút, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Với xác suất 50%, cho dù sai một lần vẫn có thể lươn lẹo được.
“Vườn bách thú… Phải không?” Tân Thiên Lâm bất định nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Sai!”
Lâm Kiều Như lạnh lùng nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tân Thiên Lâm đột nhiên bừng tỉnh: “Ôi, đúng là đãng trí mà, ngay cả vậy cũng không nhớ nổi, thật đáng chết! Anh nhớ ra rồi, đáp án chính là thủy cung!”
Tần Thiên Lâm vừa nói vừa cố gắng hoàn thiện lời nói dối của mình: ” Thật ra anh cũng chỉ muốn trêu chọc em một chút thôi, xem em có nhớ hay không, thủy cung lãng mạn ấy, chúng ta trao cho nhau nụ hôn đầu.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều Như nghe những lời nói lãng mạn có cánh ấy nhưng không hề thấy cảm động, chỉ lạnh lùng nói: “Vẫn sai! Lần đầu tiên tôi và Tần Vũ Phong hôn nhau là trên đu quay khổng lồ ở công viên giải trí! Nếu như anh là Tần Vũ Phong, không lý nào lại không nhớ!”
“Nói đi, anh là ai tại sao muốn đóng giả Tân Vũ Phong?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kiều Như có thể nghĩ ra phương pháp kiểm chứng “Tần Vũ Phong giả” này.
Một phần là do sự nhạy bén của cô, hai chính là vì Tân Vũ Phong luôn cẩn thận quan tâm chăm sóc cô Lâm Kiều Như tin rằng một Tần Vũ Phong như vậy nhất định sẽ nhở nơi đầu tiên mà hai người hôn nhau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một chiều này trực tiếp phá vỡ được thủ đoạn ngụy trang của Tân Thiên Lâm!
Anh ta thấy sự tình bại lộ nên cũng không giấu nữa. Suy cho cùng việc duy trì giọng nói và thói quen của Tần Vũ Phong cũng khá tốn sức!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
------
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!
Bình luận facebook