Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2133
Chương 2133
“Vâng, vâng, chúng tôi sẽ làm theo căn dặn của ngài ngay bây giờ.” Mười võ sĩ hết sức lo sợ đồng ý, từ từ rút lui.
May mà đối phương không giết họ tại chỗ, đúng là trong cái rủi có cái may.
Bọn họ cũng không dám quỵt nợ.
Đám cao thủ này có hàng nghìn thuộc hạ dưới quyền, nhấc bừa một ngón tay sai thuộc hạ đi thăm dò có thể điều tra được tung tích của bọn họ.
Nếu họ không làm theo những gì đối phương nói, đối phương chắc chắn sẽ giết họ.
“Yếu, yếu ớt thật sự đấy.” Diệp Huyền Tần nhấp một ngụm trà: “Trương Nặc Thuỷ, ông còn chiều nào nữa thì mau tung ra đây. Nếu không còn nữa thì giờ đến phiên tôi nổi đóa rồi đấy.”
Trương Nặc Thuỷ hoang mang nuốt nước bọt, ánh mắt ông ta dè dặt rơi vào đội bảo vệ kia.
Đội bảo vệ cũng giải tán ngay lập tức, đi luôn mà không buồn ngoảnh lại.
Trò đùa gì vậy, ngay cả mười võ lão luyện kia cũng bị người ta đánh cho tới bời hoa lá, chứ đừng nói đến chúng tôi.
Chúng tôi thà nghỉ việc chứ không dám đánh nhau với tên này. Tính mạng là quan trọng, tính mạng mới là quan trọng!
Khuôn mặt của Trương Nặc Thuỷ chuyển từ xanh sang tím.
Đúng là một đám khinh người quá đáng, ông mày bình thường đối xử với chúng mày không thế, nhưng vào thời khắc mấu chốt thì chúng mày lại tan đàn xẻ nghé, nhẫn tâm bỏ mặc ông thế này, đúng là còn không bằng cả súc sinh.
Lúc này, Lộ Tây đang thận trọng chuẩn bị chuồn khỏi đây.
Trương Nặc Thuỷ không thể bảo vệ bà ta cho nên bây giờ bà ta chỉ có thể bảo vệ chính mình mà thôi.
Nhưng hiện giờ chỉ có một cách duy nhất để bà ta bảo vệ chính mình, đó là im lặng mà chuồn đi!
Nhưng mà, Diệp Huyền Tần làm sao có thể để bà ta chuồn đi êm đẹp như thế được cơ chứ.
Ánh mắt của anh rơi vào trên người bà ta, toàn thân bà Lộ Tây không khỏi run lên, dừng bước lại, run rẩy đứng yên một chỗ. Diệp Huyền Tần yêu cầu bà Lộ Tây ở lại và cùng đợi Michelle Lord với anh.
Tuy nhiên, trong tiềm thức của bà Lộ Tây nghĩ rằng Diệp Huyền Tần sẽ khiến bà ta nguy hiểm đến tính mạng.
Bà ta run rẩy nói: “Diệp Huyền Tần, cậu… cậu không được đả thương tôi!”
“Bằng không bằng không tôi sẽ báo với đại sứ quán đấy né…”
Diệp Huyền Tần cười lạnh lùng với bà ta: “Được rồi, bà cứ báo với đại sứ quán thử xem bọn họ có dám trừng trị tôi hay không.”
Lộ Tây vui mừng khôn xiết: “Cậu thật sự muốn để tôi đến sứ quán báo cáo sao?”
Diệp Huyền Tần: “Đương nhiên.”
Tốt!
Lộ Tây vội vàng lấy điện thoại di động gọi đến đại sứ quán chính quyền trung ương ở Đại Hạ.
Trong lòng Trương Nặc Thuỷ tràn đầy vui sướng.
Thằng cha họ Diệp này đúng là thằng đầu đất nên mới để bà Lộ Tây trình báo lên đại sứ quán. Nói như vậy, vấn đề này chỉ trở thành một cuộc tranh chấp quốc tế.
Cho dù Diệp Huyền Tần có quyền lực đến đâu, làm sao anh có thể vượt mặt được luật pháp quốc tế chứ? Anh toang rồi, toang hẳn luôn rồi.
Rất nhanh cuộc gọi được kết nối.
Lộ Tây vừa khóc vừa nói với đại sứ quán: “Cứu, mau đến cứu tôi với, tôi sắp bị một người Đại Hạ đánh chết đến nơi rồi.”
“Vâng, tôi đến từ nước Dương, tên là Lộ Tây, là giám đốc điều hành của tập đoàn Michelle của nước Dương. Làm ơn, tôi xin các anh ấy, các anh hãy nhanh chân lên, tôi thực sự sắp bị họ đánh chết rồi.”
“Tôi đang ở khách sạn Royal Hot Spring của tập đoàn Quốc tế Hoàn Kỳ, cầu xin các anh mau lên…”
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Lộ Tây nhanh chóng trở lại bình thường, thậm chí bà ta còn chủ động khiêu khích Diệp Huyền Tần.
“Hừ, người từ tổng cục đại sự quán của chúng tôi sẽ sớm tới đây thôi, đến lúc đó tôi sẽ để họ đưa cậu đến Tòa án Công lý Quốc tế. Đến lúc đó, ngay cả luật pháp của Đại Hạ cũng sẽ không thể bảo vệ cậu được đâu!”
“Nếu như cậu không muốn chết, bây giờ xin lỗi tôi còn kịp đấy, có lẽ tôi có thể sẽ tha thứ cho cậu!”
Lần này Tống Thanh Nhàn hoàn toàn hoảng loạn.
Cô ta biết rằng Diệp Huyền Tần trong nước là người có năng lực, nhưng năng lực trong nước của anh không có tác dụng gì trên thế giới.
Nếu Lộ Tây thực sự đưa Diệp Huyền Tần ra tòa án quốc tế… quả thật là Tống Thanh Nhàn không dám nghĩ tới nữa.
Cô ta vội vàng cẩn thận từng li từng tí nói với Diệp Huyền Tần: “Anh Diệp, tình hình bây giờ hơi mất kiểm soát rồi, anh xem…”
Diệp Huyền Tần cắt ngang lời cô ta “Ai nói với cô rằng mọi chuyện đã vượt mức kiểm soát?”
Tống Thanh Nhàn kinh ngạc: “Nói cách khác là mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh sao?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đương nhiên.”
Tống Thanh Nhàn sửng sốt trong giây lát, tự hỏi mình rằng có nên tin vào Diệp Huyền Tần hay không.
Nhưng cuối cùng, cô ta đã chọn tin tưởng anh.
Vì Diệp Huyền Tần chưa bao giờ làm cô ta thất vọng cả.
Trên thực tế, Jack, một quan chức cấp cao ở đại sứ quán nước Dương ở Đại Hạ, lại là một người quen cũ của Diệp Huyền Tần.
“Vâng, vâng, chúng tôi sẽ làm theo căn dặn của ngài ngay bây giờ.” Mười võ sĩ hết sức lo sợ đồng ý, từ từ rút lui.
May mà đối phương không giết họ tại chỗ, đúng là trong cái rủi có cái may.
Bọn họ cũng không dám quỵt nợ.
Đám cao thủ này có hàng nghìn thuộc hạ dưới quyền, nhấc bừa một ngón tay sai thuộc hạ đi thăm dò có thể điều tra được tung tích của bọn họ.
Nếu họ không làm theo những gì đối phương nói, đối phương chắc chắn sẽ giết họ.
“Yếu, yếu ớt thật sự đấy.” Diệp Huyền Tần nhấp một ngụm trà: “Trương Nặc Thuỷ, ông còn chiều nào nữa thì mau tung ra đây. Nếu không còn nữa thì giờ đến phiên tôi nổi đóa rồi đấy.”
Trương Nặc Thuỷ hoang mang nuốt nước bọt, ánh mắt ông ta dè dặt rơi vào đội bảo vệ kia.
Đội bảo vệ cũng giải tán ngay lập tức, đi luôn mà không buồn ngoảnh lại.
Trò đùa gì vậy, ngay cả mười võ lão luyện kia cũng bị người ta đánh cho tới bời hoa lá, chứ đừng nói đến chúng tôi.
Chúng tôi thà nghỉ việc chứ không dám đánh nhau với tên này. Tính mạng là quan trọng, tính mạng mới là quan trọng!
Khuôn mặt của Trương Nặc Thuỷ chuyển từ xanh sang tím.
Đúng là một đám khinh người quá đáng, ông mày bình thường đối xử với chúng mày không thế, nhưng vào thời khắc mấu chốt thì chúng mày lại tan đàn xẻ nghé, nhẫn tâm bỏ mặc ông thế này, đúng là còn không bằng cả súc sinh.
Lúc này, Lộ Tây đang thận trọng chuẩn bị chuồn khỏi đây.
Trương Nặc Thuỷ không thể bảo vệ bà ta cho nên bây giờ bà ta chỉ có thể bảo vệ chính mình mà thôi.
Nhưng hiện giờ chỉ có một cách duy nhất để bà ta bảo vệ chính mình, đó là im lặng mà chuồn đi!
Nhưng mà, Diệp Huyền Tần làm sao có thể để bà ta chuồn đi êm đẹp như thế được cơ chứ.
Ánh mắt của anh rơi vào trên người bà ta, toàn thân bà Lộ Tây không khỏi run lên, dừng bước lại, run rẩy đứng yên một chỗ. Diệp Huyền Tần yêu cầu bà Lộ Tây ở lại và cùng đợi Michelle Lord với anh.
Tuy nhiên, trong tiềm thức của bà Lộ Tây nghĩ rằng Diệp Huyền Tần sẽ khiến bà ta nguy hiểm đến tính mạng.
Bà ta run rẩy nói: “Diệp Huyền Tần, cậu… cậu không được đả thương tôi!”
“Bằng không bằng không tôi sẽ báo với đại sứ quán đấy né…”
Diệp Huyền Tần cười lạnh lùng với bà ta: “Được rồi, bà cứ báo với đại sứ quán thử xem bọn họ có dám trừng trị tôi hay không.”
Lộ Tây vui mừng khôn xiết: “Cậu thật sự muốn để tôi đến sứ quán báo cáo sao?”
Diệp Huyền Tần: “Đương nhiên.”
Tốt!
Lộ Tây vội vàng lấy điện thoại di động gọi đến đại sứ quán chính quyền trung ương ở Đại Hạ.
Trong lòng Trương Nặc Thuỷ tràn đầy vui sướng.
Thằng cha họ Diệp này đúng là thằng đầu đất nên mới để bà Lộ Tây trình báo lên đại sứ quán. Nói như vậy, vấn đề này chỉ trở thành một cuộc tranh chấp quốc tế.
Cho dù Diệp Huyền Tần có quyền lực đến đâu, làm sao anh có thể vượt mặt được luật pháp quốc tế chứ? Anh toang rồi, toang hẳn luôn rồi.
Rất nhanh cuộc gọi được kết nối.
Lộ Tây vừa khóc vừa nói với đại sứ quán: “Cứu, mau đến cứu tôi với, tôi sắp bị một người Đại Hạ đánh chết đến nơi rồi.”
“Vâng, tôi đến từ nước Dương, tên là Lộ Tây, là giám đốc điều hành của tập đoàn Michelle của nước Dương. Làm ơn, tôi xin các anh ấy, các anh hãy nhanh chân lên, tôi thực sự sắp bị họ đánh chết rồi.”
“Tôi đang ở khách sạn Royal Hot Spring của tập đoàn Quốc tế Hoàn Kỳ, cầu xin các anh mau lên…”
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Lộ Tây nhanh chóng trở lại bình thường, thậm chí bà ta còn chủ động khiêu khích Diệp Huyền Tần.
“Hừ, người từ tổng cục đại sự quán của chúng tôi sẽ sớm tới đây thôi, đến lúc đó tôi sẽ để họ đưa cậu đến Tòa án Công lý Quốc tế. Đến lúc đó, ngay cả luật pháp của Đại Hạ cũng sẽ không thể bảo vệ cậu được đâu!”
“Nếu như cậu không muốn chết, bây giờ xin lỗi tôi còn kịp đấy, có lẽ tôi có thể sẽ tha thứ cho cậu!”
Lần này Tống Thanh Nhàn hoàn toàn hoảng loạn.
Cô ta biết rằng Diệp Huyền Tần trong nước là người có năng lực, nhưng năng lực trong nước của anh không có tác dụng gì trên thế giới.
Nếu Lộ Tây thực sự đưa Diệp Huyền Tần ra tòa án quốc tế… quả thật là Tống Thanh Nhàn không dám nghĩ tới nữa.
Cô ta vội vàng cẩn thận từng li từng tí nói với Diệp Huyền Tần: “Anh Diệp, tình hình bây giờ hơi mất kiểm soát rồi, anh xem…”
Diệp Huyền Tần cắt ngang lời cô ta “Ai nói với cô rằng mọi chuyện đã vượt mức kiểm soát?”
Tống Thanh Nhàn kinh ngạc: “Nói cách khác là mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh sao?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đương nhiên.”
Tống Thanh Nhàn sửng sốt trong giây lát, tự hỏi mình rằng có nên tin vào Diệp Huyền Tần hay không.
Nhưng cuối cùng, cô ta đã chọn tin tưởng anh.
Vì Diệp Huyền Tần chưa bao giờ làm cô ta thất vọng cả.
Trên thực tế, Jack, một quan chức cấp cao ở đại sứ quán nước Dương ở Đại Hạ, lại là một người quen cũ của Diệp Huyền Tần.
Bình luận facebook