Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2134
Chương 2134
Diệp Huyền Tần từng chạm trán Jack khi ông ta bị rắn độc cắn trong một lần làm nhiệm vụ bí mật ở nước Dương.
Trong khi tính mạng của Jack đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Huyền Tần đã sử dụng Thiên La Thập Tam châm để cứu sống Jack.
Kể từ đó, Jack đã tôn sùng Diệp Huyền Tần như một vị thần.
Vì vết thương của Jack lúc đó nguy kịch đến mức sợ rằng cho dù có đưa đến bệnh viện hàng đầu trong nước Dương cũng không cứu được mạng cho ông ta, thế nhưng người đàn ông này chỉ dùng có mấy cây kim châm cứu mà đã cứu sống được ông ta rồi.
Đây không phải là thần thánh thì là gì?
Thậm chí Jack vì để theo Diệp Huyền Tần mà đã chủ động “xin dây trói giặc” đến Đại Hạ để làm quan chức cấp cao ở đại sứ quán Đại Hạ, mục đích chỉ là để gần gũi thân thiết hơn với Diệp Huyền Tần mà thôi.
Tất nhiên, Jack đến Đại Hạ còn vì một mục đích khác nữa, đó là học được thủ pháp Thiên La Thập tam châm từ Diệp Huyền Tần.
Ý tưởng không khác gì với Michelle Lord.
Chỉ là Jack không thẳng thắn được như Michelle Lord thôi.
Lộ Tây cười chế giễu: “Ha ha, tình hình vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cậu sao? Mấy chuyện hoang tưởng như vậy cậu có thể đem đi lừa mấy đứa con nít được đấy.”
“Chờ đến khi người của đại sứ quán đến, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là khóc không ra nước mắt”
Sau khi chờ đợi khoảng nửa tiếng, xe cảnh sát hú còi inh ỏi ở lối vào của khách sạn.
Nhìn xung quanh, hàng chục chiếc xe cảnh sát đã bao vây lối ra vào khách sạn.
Thậm chí có một vài chiếc xe sang trọng mang biển số màu đen.
Biển số xe màu đen là biển số xe quốc tế, chỉ những quan chức cấp cao ở tổng cục đại sứ quán ở các quốc gia khác nhau mới đủ trình treo nó.
Lộ Tây vui mừng khôn xiết: “Người của đại sứ quán đến rồi, cậu cứ chờ mà khóc đi.”
Cửa xe mở ra, vô số người bước xuống xe, bước vào khách sạn như thủy triều tràn vào.
Không chỉ có những người từ tổng cục đại sứ quán của Chính phủ Trung ương ở Đại Hạ mà còn có cả những người đứng đầu các cơ quan ban ngành liên quan của Đại Hạ.
Lộ Tây nhìn thấy đám người này liền vội vàng chạy lên, bà ta vừa chạy vừa khóc: “Rốt cuộc thì các anh cũng đến rồi vừa rồi… vừa rồi tôi suýt nữa bị nhóm người này đánh chết đấy, hu hu!”
“Các anh phải trả lại công bằng cho tôi.”
Jack, Trưởng đại sứ quán nước Dương ở Đại Hạ, nhanh chóng đến trấn an Lộ Tây và nói: “Yên tâm đi. Chỉ cần nước Dương không gây rắc rối thì chúng ta không sợ phiền phức.”
“Bà bị ức hiếp như vậy thì tôi sẽ thay mặt nước Dương, chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho bà.”
Lộ Tây vội vàng gật đầu: “Cảm ơn ngài. Tôi tin tưởng ngài và chính quyền nước Dương sẽ giải quyết được chuyện này”
Jack nhìn mấy người phụ trách các ban ngành liên quan của Đại Hạ, nói: “Ông Chung, ông nhìn mặt của bà ấy đi, sưng bầm đến mức này rồi, tên hung thủ đó đúng là tội ác tày trời!”
“Nếu các người không thể cho chúng tôi một đáp án thỏa đáng, đừng trách tôi và chính quyền nước Dương gây áp lực với Đại Hạ các người.”
Người phụ trách bên Đại Hạ vội nói: “Ngài Jack, bà Lộ Tây, xin hai người hãy bình tĩnh. Đối với tình huống mà hai người gặp phải ở Đại Hạ, chúng tôi vô cùng thông cảm và cảm thấy hổ thẹn. Xin ngài cứ yên tâm rằng chúng tôi sẽ không bao giờ để ngài chịu thua thiệt ở Đại Hạ đâu!”
“Bà có thể nói trước cho tôi biết rất cuộc là ai đã ức hiếp bà không?”
Lộ Tây vươn tay chỉ vào Diệp Huyền Tần: “Là anh ta.”
Người phụ trách Đại Hạ nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần không dám ho he gì, quay sang an ủi Lộ Tây, nói: “Thưa quý bà, xin bà chờ một chút, bây giờ tôi sẽ đến bảo ngài ấy xin lỗi bà.”
Cô Lộ Tây: “Xin lỗi? Xin lỗi xong rồi hả? Mặt tôi bị đánh thành ra thế này. Có câu xin lỗi của anh ta thì mặt tôi tự khắc lành lại hả?”
“Để tôi tát cho ông hai cái rồi sau đó xin lỗi ông, thể có được không?”
Người phụ trách của Đại Hạ vội vàng nói: “Bà Lộ Tây, hình như bà đã hiểu lầm chúng tôi rồi. Đương nhiên chúng tôi sẽ không chỉ nói một lời xin lỗi là xong chuyện đâu. Chúng tôi cũng sẽ bắt bên kia trả cho bà một khoản tiền lớn. Về phần số tiền, bà muốn bao nhiêu thì tùy thích. Nếu anh ta không đủ tiền bồi thường thì Đại Hạ chúng tôi sẽ bồi thường!”
Lúc này vẻ mặt của Lộ Tây đã dịu đi một chút rồi.
Người phụ trách Đại Hạ đi thẳng về phía Diệp Huyền Tần, trong lòng tràn đầy tức giận.
“Đồ khốn nạn, bà Lộ Tây này là người mà anh có thể chọc vào được sao? Bà ta là giám đốc điều hành của tập đoàn Michelle đấy, và còn là khách VIP của Đại Hạ nữa!”
“Anh… anh đã gây ra rắc rối lớn cho Đại Hạ rồi!”
“Hừm, tôi không cần biết anh là ai, bây giờ anh đi ngay đến chỗ đó và xin lỗi bà Lộ Tây ngay, bằng bất cứ giá nào cũng phải xin bà ta tha thứ.”
“Ngoài ra, tôi không quan tâm đối phương đòi bồi thường bao nhiêu đi chăng nữa, anh phải đồng ý bồi thường cho họ. Nếu anh không bồi thường nổi thì Đại Hạ sẽ thay anh bồi thường” Mặt Diệp Huyền Tần đen lại.
Diệp Huyền Tần từng chạm trán Jack khi ông ta bị rắn độc cắn trong một lần làm nhiệm vụ bí mật ở nước Dương.
Trong khi tính mạng của Jack đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Huyền Tần đã sử dụng Thiên La Thập Tam châm để cứu sống Jack.
Kể từ đó, Jack đã tôn sùng Diệp Huyền Tần như một vị thần.
Vì vết thương của Jack lúc đó nguy kịch đến mức sợ rằng cho dù có đưa đến bệnh viện hàng đầu trong nước Dương cũng không cứu được mạng cho ông ta, thế nhưng người đàn ông này chỉ dùng có mấy cây kim châm cứu mà đã cứu sống được ông ta rồi.
Đây không phải là thần thánh thì là gì?
Thậm chí Jack vì để theo Diệp Huyền Tần mà đã chủ động “xin dây trói giặc” đến Đại Hạ để làm quan chức cấp cao ở đại sứ quán Đại Hạ, mục đích chỉ là để gần gũi thân thiết hơn với Diệp Huyền Tần mà thôi.
Tất nhiên, Jack đến Đại Hạ còn vì một mục đích khác nữa, đó là học được thủ pháp Thiên La Thập tam châm từ Diệp Huyền Tần.
Ý tưởng không khác gì với Michelle Lord.
Chỉ là Jack không thẳng thắn được như Michelle Lord thôi.
Lộ Tây cười chế giễu: “Ha ha, tình hình vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cậu sao? Mấy chuyện hoang tưởng như vậy cậu có thể đem đi lừa mấy đứa con nít được đấy.”
“Chờ đến khi người của đại sứ quán đến, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là khóc không ra nước mắt”
Sau khi chờ đợi khoảng nửa tiếng, xe cảnh sát hú còi inh ỏi ở lối vào của khách sạn.
Nhìn xung quanh, hàng chục chiếc xe cảnh sát đã bao vây lối ra vào khách sạn.
Thậm chí có một vài chiếc xe sang trọng mang biển số màu đen.
Biển số xe màu đen là biển số xe quốc tế, chỉ những quan chức cấp cao ở tổng cục đại sứ quán ở các quốc gia khác nhau mới đủ trình treo nó.
Lộ Tây vui mừng khôn xiết: “Người của đại sứ quán đến rồi, cậu cứ chờ mà khóc đi.”
Cửa xe mở ra, vô số người bước xuống xe, bước vào khách sạn như thủy triều tràn vào.
Không chỉ có những người từ tổng cục đại sứ quán của Chính phủ Trung ương ở Đại Hạ mà còn có cả những người đứng đầu các cơ quan ban ngành liên quan của Đại Hạ.
Lộ Tây nhìn thấy đám người này liền vội vàng chạy lên, bà ta vừa chạy vừa khóc: “Rốt cuộc thì các anh cũng đến rồi vừa rồi… vừa rồi tôi suýt nữa bị nhóm người này đánh chết đấy, hu hu!”
“Các anh phải trả lại công bằng cho tôi.”
Jack, Trưởng đại sứ quán nước Dương ở Đại Hạ, nhanh chóng đến trấn an Lộ Tây và nói: “Yên tâm đi. Chỉ cần nước Dương không gây rắc rối thì chúng ta không sợ phiền phức.”
“Bà bị ức hiếp như vậy thì tôi sẽ thay mặt nước Dương, chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho bà.”
Lộ Tây vội vàng gật đầu: “Cảm ơn ngài. Tôi tin tưởng ngài và chính quyền nước Dương sẽ giải quyết được chuyện này”
Jack nhìn mấy người phụ trách các ban ngành liên quan của Đại Hạ, nói: “Ông Chung, ông nhìn mặt của bà ấy đi, sưng bầm đến mức này rồi, tên hung thủ đó đúng là tội ác tày trời!”
“Nếu các người không thể cho chúng tôi một đáp án thỏa đáng, đừng trách tôi và chính quyền nước Dương gây áp lực với Đại Hạ các người.”
Người phụ trách bên Đại Hạ vội nói: “Ngài Jack, bà Lộ Tây, xin hai người hãy bình tĩnh. Đối với tình huống mà hai người gặp phải ở Đại Hạ, chúng tôi vô cùng thông cảm và cảm thấy hổ thẹn. Xin ngài cứ yên tâm rằng chúng tôi sẽ không bao giờ để ngài chịu thua thiệt ở Đại Hạ đâu!”
“Bà có thể nói trước cho tôi biết rất cuộc là ai đã ức hiếp bà không?”
Lộ Tây vươn tay chỉ vào Diệp Huyền Tần: “Là anh ta.”
Người phụ trách Đại Hạ nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần không dám ho he gì, quay sang an ủi Lộ Tây, nói: “Thưa quý bà, xin bà chờ một chút, bây giờ tôi sẽ đến bảo ngài ấy xin lỗi bà.”
Cô Lộ Tây: “Xin lỗi? Xin lỗi xong rồi hả? Mặt tôi bị đánh thành ra thế này. Có câu xin lỗi của anh ta thì mặt tôi tự khắc lành lại hả?”
“Để tôi tát cho ông hai cái rồi sau đó xin lỗi ông, thể có được không?”
Người phụ trách của Đại Hạ vội vàng nói: “Bà Lộ Tây, hình như bà đã hiểu lầm chúng tôi rồi. Đương nhiên chúng tôi sẽ không chỉ nói một lời xin lỗi là xong chuyện đâu. Chúng tôi cũng sẽ bắt bên kia trả cho bà một khoản tiền lớn. Về phần số tiền, bà muốn bao nhiêu thì tùy thích. Nếu anh ta không đủ tiền bồi thường thì Đại Hạ chúng tôi sẽ bồi thường!”
Lúc này vẻ mặt của Lộ Tây đã dịu đi một chút rồi.
Người phụ trách Đại Hạ đi thẳng về phía Diệp Huyền Tần, trong lòng tràn đầy tức giận.
“Đồ khốn nạn, bà Lộ Tây này là người mà anh có thể chọc vào được sao? Bà ta là giám đốc điều hành của tập đoàn Michelle đấy, và còn là khách VIP của Đại Hạ nữa!”
“Anh… anh đã gây ra rắc rối lớn cho Đại Hạ rồi!”
“Hừm, tôi không cần biết anh là ai, bây giờ anh đi ngay đến chỗ đó và xin lỗi bà Lộ Tây ngay, bằng bất cứ giá nào cũng phải xin bà ta tha thứ.”
“Ngoài ra, tôi không quan tâm đối phương đòi bồi thường bao nhiêu đi chăng nữa, anh phải đồng ý bồi thường cho họ. Nếu anh không bồi thường nổi thì Đại Hạ sẽ thay anh bồi thường” Mặt Diệp Huyền Tần đen lại.
Bình luận facebook