Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2264
Chương 2264: Thiên Ma Vương lại xuất hiện trên trần thế
Đột nhiên mấy người họ tăng tốc chạy như điên về phía đại vu Miêu Nhất Chi.
Đại vu Miêu Nhất Chi cũng không lấy làm lạ với chuyện này, uy danh của ông ta trong nội bộ Hưởng Mã rất lớn, các đệ tử của Hưởng Mã nhìn thấy ông ta đều bắt buộc phải quỳ xuống chào ông ta.
Ông ta mặc nhiên cho rằng mấy người Bao Nghĩa Đình vội vã chạy về phía ông ta là để quỳ xuống chào ông ta.
Khi bọn họ xông đến trước mặt ông ta thì đại vu Miêu Nhất Chi mới hét lên: “Hừm, đám người các người thật to gan, không có lệnh mà dám tự ý rời khỏi thôn Đông Ngụy!”
“Quỳ xuống cho ông, hôm nay ông đây phải dạy dỗ các người mới được…”
Kết quả ông ta mới nói được một nửa thì nắm đấm lớn của Bao Nghĩa Đình đã đập thẳng qua.
Bụp!
Đại Vu Miêu Nhất Chỉ bị đánh rơi mất một cái răng, ông ta cũng ngã xuống đất.
Sau đó, đám người Bao Nghĩa Đình nhảy thẳng lên người đại vu Miêu Nhất Chi, kẻ đấm người đạp.
Đại vu Miêu Nhất Chi không hiểu gì hết, ông ta có tính toán thế nào cũng không thể nào tính được chuyện Bao Nghĩa Đình sẽ đánh ông ta.
Phải mất đến mấy giây thì cuối cùng cơn đau đớn mới giúp ông ta lấy lại được chút lý trí.
Ông ta hét lớn lên như một con thú hoang đang nổi giận: “Đồ khốn, Bao Nghĩa Đình, má nó bọn mày điên rồi à?”
“Mau cút ra cho tao, nếu không thì tao sẽ không khách sáo với bọn mày đâu!”
“Bọn mày như thế là đại bất kính, theo quy tắc của Hưởng Mã thì phải chặt đầu… Má nó, đừng có ngu!
Mấy người Bao Nghĩa Đình không những không dừng lại mà còn ra tay nặng hơn.
“Cút con mẹ ông, hôm nay tôi không chỉ đánh ông mà còn phải đánh chết ông!”
“Trước đây trong nội bộ của Hưởng Mã, ông cậy vào sự tin tưởng của Đại Hưởng Mã mà ức hiếp anh em bọn tôi thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn hại chết hết toàn bộ người của Hưởng Mã”
“Hôm nay không để ông đền mạng cho các anh em thì sao chúng tôi có thể xứng với vong linh của họ dưới cõi âm”
Mới chỉ có mấy phút trôi qua mà đại vu Miêu Nhất Chỉ đã bị đánh đến bán sống bán chết, đau đớn không chịu nỗi.
Nếu như Thiên Ma Vương còn không ra tay thì ông ta sẽ bị đánh chết thật sự.
Lúc này, đại vu Miêu Nhất Chi đã không còn lo được nhiều nữa, ông ta ráng gân cổ ra hét lớn lên: “Ông chủ, cứu mạng, cứu mạng với…”
Giữ lại đại vu Miêu Nhất Chỉ vẫn còn chỗ dùng nên đương nhiên Thiên Ma Vương sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng ông ta sẽ không liều lĩnh xuất hiện để tránh bị Diệp Huyền Tân mai phục ở gần đó.
Ông ta phát ra một luồng sức mạnh, luồng sức mạnh đó tạo ra một làn sóng tác động giống như một vụ nổ lớn, đánh bay đám người Bao Nghĩa Đình.
Sau khi mấy người Bao Nghĩa Đình rơi xuống đất thì lăn trên mặt đất thêm mấy chục mét nữa rồi mới dừng lại.
Khi họ dừng lại thì đã bị thương khắp người, mặt mày máu me be bét.
So với cơn đau trên người thì sự khủng hoảng trong lòng càng khiến họ cảm thấy khó chịu hơn.
Không ngờ còn có cao thủ nấp trong bóng tối, hơn nữa rất có khả năng là cao thủ cùng cấp với Thần Soái.
Chiêu thức mà đối phương vừa mới thi triển giống hệt với chiêu thức tấn công của Thần Soái.
Nếu như ông ta đoán không sai thì chắc Bao Nghĩa Đình đang định dùng khúc cây đó để liên lạc với Diệp Huyền Tân. Khi anh ta bẻ gãy khúc cây thì sức mạnh trên khúc cây sẽ bị xáo động mạnh, Diệp Huyền Tân có thể cảm ứng thấy và từ đó chạy đến chỉ viện cho họ.
Cũng tức là Diệp Huyền Tân không có ở gần đó!
Thiên Ma Vương tùy tiện đưa tay phải ra, một luông sức mạnh cực lớn phóng ra, hút ngay khúc cây trong tay của Bao Nghĩa Đình về phía ông ta.
Mặt Bao Nghĩa Đình lập tức trắng bệch, khúc cây đó là vật hộ mệnh cuối cùng của họ mà bây giờ đã rơi vào tay người khác, e là họ dữ nhiều lành ít rồi.
Bao Nghĩa Đình cố nhịn cơn đau trên người, xông về phía Thiên Ma Vương, muốn giành lại khúc cây.
Nhưng Thiên Ma Vương đã chưởng ra một luồng sức mạnh khác khiến Bao Nghĩa Đình quỳ ngay xuống dưới chân Thiên Ma Vương một cái bịch.
Đột nhiên mấy người họ tăng tốc chạy như điên về phía đại vu Miêu Nhất Chi.
Đại vu Miêu Nhất Chi cũng không lấy làm lạ với chuyện này, uy danh của ông ta trong nội bộ Hưởng Mã rất lớn, các đệ tử của Hưởng Mã nhìn thấy ông ta đều bắt buộc phải quỳ xuống chào ông ta.
Ông ta mặc nhiên cho rằng mấy người Bao Nghĩa Đình vội vã chạy về phía ông ta là để quỳ xuống chào ông ta.
Khi bọn họ xông đến trước mặt ông ta thì đại vu Miêu Nhất Chi mới hét lên: “Hừm, đám người các người thật to gan, không có lệnh mà dám tự ý rời khỏi thôn Đông Ngụy!”
“Quỳ xuống cho ông, hôm nay ông đây phải dạy dỗ các người mới được…”
Kết quả ông ta mới nói được một nửa thì nắm đấm lớn của Bao Nghĩa Đình đã đập thẳng qua.
Bụp!
Đại Vu Miêu Nhất Chỉ bị đánh rơi mất một cái răng, ông ta cũng ngã xuống đất.
Sau đó, đám người Bao Nghĩa Đình nhảy thẳng lên người đại vu Miêu Nhất Chi, kẻ đấm người đạp.
Đại vu Miêu Nhất Chi không hiểu gì hết, ông ta có tính toán thế nào cũng không thể nào tính được chuyện Bao Nghĩa Đình sẽ đánh ông ta.
Phải mất đến mấy giây thì cuối cùng cơn đau đớn mới giúp ông ta lấy lại được chút lý trí.
Ông ta hét lớn lên như một con thú hoang đang nổi giận: “Đồ khốn, Bao Nghĩa Đình, má nó bọn mày điên rồi à?”
“Mau cút ra cho tao, nếu không thì tao sẽ không khách sáo với bọn mày đâu!”
“Bọn mày như thế là đại bất kính, theo quy tắc của Hưởng Mã thì phải chặt đầu… Má nó, đừng có ngu!
Mấy người Bao Nghĩa Đình không những không dừng lại mà còn ra tay nặng hơn.
“Cút con mẹ ông, hôm nay tôi không chỉ đánh ông mà còn phải đánh chết ông!”
“Trước đây trong nội bộ của Hưởng Mã, ông cậy vào sự tin tưởng của Đại Hưởng Mã mà ức hiếp anh em bọn tôi thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn hại chết hết toàn bộ người của Hưởng Mã”
“Hôm nay không để ông đền mạng cho các anh em thì sao chúng tôi có thể xứng với vong linh của họ dưới cõi âm”
Mới chỉ có mấy phút trôi qua mà đại vu Miêu Nhất Chỉ đã bị đánh đến bán sống bán chết, đau đớn không chịu nỗi.
Nếu như Thiên Ma Vương còn không ra tay thì ông ta sẽ bị đánh chết thật sự.
Lúc này, đại vu Miêu Nhất Chi đã không còn lo được nhiều nữa, ông ta ráng gân cổ ra hét lớn lên: “Ông chủ, cứu mạng, cứu mạng với…”
Giữ lại đại vu Miêu Nhất Chỉ vẫn còn chỗ dùng nên đương nhiên Thiên Ma Vương sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng ông ta sẽ không liều lĩnh xuất hiện để tránh bị Diệp Huyền Tân mai phục ở gần đó.
Ông ta phát ra một luồng sức mạnh, luồng sức mạnh đó tạo ra một làn sóng tác động giống như một vụ nổ lớn, đánh bay đám người Bao Nghĩa Đình.
Sau khi mấy người Bao Nghĩa Đình rơi xuống đất thì lăn trên mặt đất thêm mấy chục mét nữa rồi mới dừng lại.
Khi họ dừng lại thì đã bị thương khắp người, mặt mày máu me be bét.
So với cơn đau trên người thì sự khủng hoảng trong lòng càng khiến họ cảm thấy khó chịu hơn.
Không ngờ còn có cao thủ nấp trong bóng tối, hơn nữa rất có khả năng là cao thủ cùng cấp với Thần Soái.
Chiêu thức mà đối phương vừa mới thi triển giống hệt với chiêu thức tấn công của Thần Soái.
Nếu như ông ta đoán không sai thì chắc Bao Nghĩa Đình đang định dùng khúc cây đó để liên lạc với Diệp Huyền Tân. Khi anh ta bẻ gãy khúc cây thì sức mạnh trên khúc cây sẽ bị xáo động mạnh, Diệp Huyền Tân có thể cảm ứng thấy và từ đó chạy đến chỉ viện cho họ.
Cũng tức là Diệp Huyền Tân không có ở gần đó!
Thiên Ma Vương tùy tiện đưa tay phải ra, một luông sức mạnh cực lớn phóng ra, hút ngay khúc cây trong tay của Bao Nghĩa Đình về phía ông ta.
Mặt Bao Nghĩa Đình lập tức trắng bệch, khúc cây đó là vật hộ mệnh cuối cùng của họ mà bây giờ đã rơi vào tay người khác, e là họ dữ nhiều lành ít rồi.
Bao Nghĩa Đình cố nhịn cơn đau trên người, xông về phía Thiên Ma Vương, muốn giành lại khúc cây.
Nhưng Thiên Ma Vương đã chưởng ra một luồng sức mạnh khác khiến Bao Nghĩa Đình quỳ ngay xuống dưới chân Thiên Ma Vương một cái bịch.
Bình luận facebook